Chương 17: Triền miên trên giường bệnh (2)

Một buổi tối cuối tuần, A Lôi đưa Từ Nha đi uống rượu tại quán bar anh thường đến. Âm nhạc vang lên, các cặp nam nữ đều chìm đắm trong nhục cảm! A Lôi đang ngơ ngác gặm nhắm ly rượu trong tay một mình, còn Từ Nha thì đang trò chuyện với những đứa em gái mà cô từng làm việc cùng, họ đều ghen tị với cô vì cô đã gặp được một người đàn ông tốt lo cho cô, không còn mỗi ngày phải đến quán tiếp rượu để kiếm tiền hoa hồng nữa, cũng như không còn phải tỏ ra vui vẻ uống rượu với những đôi bàn tay của những tên đàn ông háo sắc nữa. Từ Nha cũng rất vui vẻ, cô tin tưởng một ngày nào đó A Lôi nhất định sẽ yêu cô, cô tràn đầy niềm tin vào tương lai của họ!

"Tiểu Nha, anh biết em sẽ ở chỗ này nên lúc nào anh cũng ở đây đợi em!" Đột nhiên có một người đàn ông xông tới. Vẫn đeo cặp kính đó, anh đến quán bar tìm Từ Nha, tất cả đều nói cô không còn làm việc ở đây nữa, nhưng cậu ta không tun đã ở đây mấy ngày, không ngờ hôm nay lại thực sự gặp được cô. Nhìn thấy bạn gái cũ đứng cạnh một người đàn ông khác với nụ cười trên môi, trong lòng anh tràn ngập ghen tị và đè nén nỗi buồn, anh hy vọng Từ Nha sau khi gặp mình có thể cứu được điều gì đó, nhưng anh không bao giờ ngờ rằng Từ Nha lại lạnh lùng. Lạnh lùng liếc nhìn anh nói: “Đừng đến tìm tôi nữa, tôi đã có bạn trai rồi.” Khuôn mặt đeo kính của anh méo mó vì đau đớn, anh run giọng hỏi cô: “Vậy em có yêu anh ấy không? Đó là vì anh ta có điều kiện tốt hơn anh. Thật tốt khi em đi theo anh ta, nhưng em vẫn yêu anh phải không, Tiểu Nha?

"Tôi yêu anh ấy rất nhiều, tôi sẽ yêu anh ấy mãi mãi ngay cả khi anh ấy không một xu dính túi!" Từ Nha lớn tiếng nói như thể cô ấy đang thổ lộ tình yêu của mình với A Lôi, còn A Lôi thì thấy những điều này xảy ra vẫn không có một phản ứng gì , bình tĩnh uống rượu !

Nghe xong, người đàn ông đeo kính nhấp một ngụm rượu lớn, lẩm bẩm: "Không, anh sẽ không để em đi." Vừa nói, anh ta vừa đưa tay ra kéo Từ Nha, Tư Nha cũng bất ngờ vùng vẫy muốn thoát ra ra khỏi sự vướng víu của anh ta và trốn đi đằng sau A Lôi.

A Lôi vẫn không nói gì, liếc nhìn người đàn ông đeo kính và khịt mũi trước bộ dạng rụt rè của anh ta. Người đàn ông đẹp trai bên cạnh nhìn từ trên xuống dưới nói: “Trông anh như một con rùa vậy, còn muốn cướp nữ nhân của anh Lôi chúng ta, cút khỏi đây!”

Thấy bọn họ đông hơn, người đàn ông đeo kính để lại với một lời chửi rủa. Sau khi nghe anh ta nói những lời bẩn thỉu chửi lên, Soái Tử muốn tiến lên dạy cho với cậu ta một bài học, nhưng A Lôi đã ngăn lại và nói: "Đừng gây rắc rối cho tôi!"

Từ Nha thở phào nhẹ nhõm vui vẻ khi nhìn thấy người đàn ông đeo kính an bình đi.

Khi đã gần mười hai giờ, A Lôi và Từ Nha cùng nhau bước ra khỏi quán bar, họ chưa kịp ra xe, một bóng đen đột nhiên xuất hiện từ bên cạnh, khi Từ Nha kịp nhận ra đó là bạn trai cũ khốn khổ của mình, trong tay anh ta nắm một viên gạch lớn lập tức đập mạnh vào chân A Lôi, A Lôi hét lên "A" đau đớn ngồi xổm xuống đất, bóng đen đã quay người bỏ chạy!

Hai xương ngón chân của A Lôi bị dập và gãy, phải nhập viện ở bệnh viện quân đội 301. Sau trăm ngày gãy xương, anh chán nản nằm trên giường bệnh, buồn bả nhìn điện thoại. Chấm đỏ nhỏ mà anh mong chờ đã không bao giờ xuất hiện, hình ảnh người phụ nữ anh ngày đêm nhớ thương không biết cô có biết đang bị thương hay không, anh muốn gửi cho cô một tin nhắn WeChat, nhưng do dự hồi lâu và ném điện thoại sang một bên, anh biết rõ dù anh có gửi gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ không bao giờ trả lời. !

Hãy quên đi, đừng suy nghĩ về điều đó nữa, mọi thứ sẽ được tô luyện theo thời gian, dù là đau đớn hay hạnh phúc! chỉ mong ngày anh quên được cô ấy sẽ đến sớm, để trái tim anh có thể im lặng mà mài mòi mất hết cảm xúc.