Chương 16: Triền miên trên giường bệnh! (1)

Trong nháy mắt, diễn đàn Hương Sơn kết thúc đã gần một tháng, Lô Huy hẹn hò với A Lôi ở phòng số 502 chỉ một lần, sau đó trở về gia đình cô mà không có một hồi âm gì cho anh! Anh biết và cảm nhận được nỗi đau và sự vướng mắc trong lòng cô, cũng đã quen với sự thất thường của cô!

Chiều Thứ hai Lô Huy có đến phòng tư lệnh để viết tài liệu mà không gặp A Lôi. Thực ra anh đang hút thuốc trên ghế sofa ở phòng số 502! Anh thật sự rất muốn gặp cô nhưng sợ bản thân không kiềm chế được bản thân mà mất bình tĩnh trước mặt ông nội, vướng bận đến mức không dám đến cơ quan! Anh cảm thấy như mình sắp phát điên mỗi khi nghĩ về cô, nhớ đến nụ cười của cô, sự dịu dàng của cô, phong thái quyến rũ của cô trước mặt anh, và sự ngoan ngoãn của cô như một con mèo nép trong vòng tay anh khi bị anh thao túng! Nhưng khi nghĩ đến những thứ này sẽ không còn thuộc về mình nữa, anh lại thấy lạnh thấu xương!

Khi anh chuẩn bị tan sở, A Lôi bảo Tiểu Đinh lái xe đưa Nghê tư lệnh về nhà, còn anh thì ở phòng thay đồ đợi cô ra. Đã đến giờ tan sở, A Lôi vểnh tai lên để nghe, mọi người lần lượt rời đi sau giờ làm việc, Lô Huy là người cuối cùng bước ra khỏi văn phòng, anh nghe thấy tiếng "click click click" giày cao gót quen thuộc của cô, sau đó nghe thấy tiếng khóa cửa nặng nề. Khi có tiếng động tới cửa, A Lôi nhanh chóng mở cửa kéo cô vào! Lúc Lô Huy kịp phản ứng, anh đã đè cô xuống ghế sô pha.

Khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ là một centimet, A Lôi áp người vào người cô, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào cô, cô nhắm mắt lại, ổn định hơi thở, ngước lên nhìn anh một cách bướng bỉnh:

"Em đang làm gì vậy?" cô hỏi,

“Em muốn làʍ t̠ìиɦ với chị !” anh nói một cách gay gắt,

"Tới đi! Lần cuối cùng!" Cô ưỡn ngực, lạnh lùng nhìn anh nói!

Anh đưa miệng định hôn cô, nhưng cô quay đi một cách dứt khoát và lạnh lùng, A Lôi cảm thấy trái tim mình như bị xé nát! Anh từ từ buông cô ra, ngồi xuống bên cạnh cô, từ từ nghiêng người về phía trước, hai tay ôm đầu! “Thật sự không có tương lai sao?”

Anh buồn bã hỏi cô. Cô không trả lời ngay, A Lei cứ thế chờ đợi cô cảm thấy như một thế kỷ đã trôi qua, cô mới nhàn nhã nói: "...hãy kết thúc đi...chúng ta không thể tiếp tục như thế này được!"

Cô nhìn vết nước mơ hồ đã khô trên mép ghế sofa, đó là chất lỏng tình yêu của chính cô từ lần làʍ t̠ìиɦ trên ghế sofa lần trước. Cô bảo giặt rửa đi, nhưng không biết tại sao anh không giặt, bây giờ cô nhìn thấy, cảm thấy đó như chính là đang chế giễu chính mình, là hành vi ngang ngược của chính mình, cũng như sự dâʍ đãиɠ và vô liêm sỉ của chính cô!

Nghĩ đến đây, Lô Huy im lặng rơi nước mắt, không biết nước mắt của mình là hối hận, áy náy hay là cái gì khác, ngược lại có thứ gì đó không rõ đang bóp nghẹt trái tim cô! Nhìn thấy người đàn ông cao lớn bên cạnh mà cô vô cùng yêu nhưng không nên yêu lại bất lực như một đứa trẻ, trái tim cô trống rỗng và yếu ớt như bị cái gì đó khoét rỗng!

Như thể đã có rất nhiều quyết tâm, cô chậm rãi đứng dậy và nói: “Anh vẫn vất tốt, chị hy vọng em mãi hạnh phúc!” A Lôi luồn ngón tay vào tóc anh và lắng nghe tiếng cạch cạch cạch cạch của đôi giày cao gót của cô dần bước ra xa.Từng lời nói, hành động của cô như thể cô đã quết tâm ra đi, trong lòng anh như bị ngàn con dao cắt ra từng mảnh, tan nát vỡ vụn ra.

Mười ngày sau khi Từ Nha biến mất khỏi thế giới của A Lôi, cuối cùng thì Từ Nha đã gặp lại anh! Mười ngày qua, cô gửi tin nhắn WeChat và gọi điện cho anh mà anh không trả lời tin nhắn hay điện thoại, cho đến một tối thứ Sáu, anh xuất hiện trước cửa căn hộ của cô trong tình trạng say khướt, cảm xúc mấy ngày qua đều lộ rõ

khi nhìn thấy cô, cô biết rõ anh chính là đã bị người phụ nữ kia vứt bỏ mới đến tìm cô.

Mặc dù A Lôi liền lao vào xé nát quần áo của cô thành từng mảnh và tra tấn khắp người cô với những vết bầm tím,cô biết mình chỉ là người thay thế nhưng cuối cùng cô vẫn cảm thấy hạnh phúc khi được nằm bên cạnh anh. Cô không thể có được trái tim của anh , nhưng thật tốt khi có thể chạm vào cơ thể anh!

Người ta nói phụ nữ đang yêu có chỉ số IQ bằng 0, chỉ số IQ của Từ Nha lúc này đơn giản chính là âm. Cô thậm chí còn tự lừa dối mình rằng "bảo bối " mà A Lôi thì thầm trong giấc mơ là đang gọi cô!

Lô Huy luôn cho rằng mình có thể cứng như đá, nhưng khi nhìn thấy một cô gái cao gầy đứng cạnh A Lôi trong siêu thị nhỏ trong sân, mọi phòng ngự của cô đều sụp đổ! Cô thực sự ước gì lúc đó mắt mình bị mù, để không nhìn thấy cô gái đang ôm cánh tay anh, cười ngọt ngào, rồi không nhìn thấy anh giả vờ hoảng sợ khi bất ngờ nhìn thấy cô! Cô biết anh cố tình làm vậy vì anh hiểu cô quá rõ vì ngày nào cô cũng đi siêu thị vào giờ này để mua bánh mì cho con gái ăn vào sáng hôm sau.

Lô Huy cảm thấy đau lòng đến mức lạnh thấu xương! Cô xấu hổ gần như muốn bỏ chạy, vừa vội vã rời khỏi siêu thị thì nhận được tin nhắn WeChat từ anh: “Chị thấy cô ấy thế nào?” Cô không trả lời anh, cũng không biết phải trả lời thế nào, bởi vì Lô Huy biết rằng anh chính là đang biểu tình, thể hiện sự oán giận trước sự thờ ơ của cô đối với mình. Càng muốn xem phản ứng của cô, anh càng phải giả vờ bình tĩnh, nhưng nỗi đau trong lòng như một lưỡi dao cứa vào anh từ đó. Lô Huy biết quả báo sắp đến, những thứ không nên có lại quay lại cắn cô, chất độc đường ruột mà cô từng thưởng thức bắt đầu có tác dụng phụ, nhưng có thể làm gì được? Cô phải nếm trải nỗi đau của anh! Vậy thì cùng nhau đau khổ đi, Lô Huy cay đắng nghĩ! Nó đau rất nhiều vì cô xứng đáng với điều đó! Ai biểu cô đã để mình bị anh đầu độc ngay từ đầu? !