Chương 18: Triền miên trên giường bệnh (3 )

Khi Lô Huy biết được thông tin từ Tiểu Đinh rằng A Lôi đang bị thương và phải nhập viện, cô cảm thấy trái tim mình như bị chèn ép thứ gì đó vào, thấy vô cùng hụt hẫng. Vô cùng lo lắng đành gửi tin nhắn cho anh: "Anh có sao không?"

Khi A Lôi nhận được tin nhắn cô gửi hỏi thăm không khỏi cảm thấy vui mừng , anh rất muốn trả lời "Không sao đâu" để cô khỏi lo lắng, nhưng sau đó lại rút lui. .

Bên này Lô Huy hồi hộp chờ điện thoại reo chuông, nhưng trên hộp thư tin nhắn WeChat lại im lặng như hòn đá chìm xuống biển. Cả đêm cô ngủ không ngon giấc, lo lắng cho anh, lại không tìm được lý do để đi người khác cụ thể như thế nào.

Hôm sau là cuối tuần, cô biết anh đang nằm ở phòng ở 301, chắc là khoa chân thương chỉnh hình nên lái xe đi mua giỏ trái cây rồi thằng đến bệnh viện, hỏi trạm y tá một hồi ra được số phòng của anh, lần này cô đã quyết định đến gặp anh , nếu không đi e rằng trong vài ngày tới cô sẽ sụt đi vài cân vì ăn không ngon ngủ không yên.

Khi Lô Huy đẩy cửa bước vào phòng bệnh, y tá đang lấy kim truyền dịch ra khỏi người A Lôi. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ấy không ngẩng đầu lên mà nói: “Người nhà có thể đi chuẩn bị bữa ăn cho bệnh nhân, nếu bệnh nhân di chuyển khó khăn, đừng để họ tự đi ăn cơm!”

Lô Huy Nghe vậy liền đáp: "Được!"

Sau đó y tá vội vàng rời đi, Lô Huy đặt giỏ trái cây xuống, nhìn A Lôi, chân phải từ bắp chân phải bó bột, hai mắt cô liền đỏ hoe vì đau khổ: "Còn đau không?" cô hỏi.

“Lại đây!” A Lôi không trả lời câu hỏi của cô, chỉ hung hãn ra lệnh cho cô!

Lô Huy chậm rãi đi đến bên giường, anh liền kéo cô ngồi lên trên người anh, “A, chân của em…” Lô Huy còn chưa kịp hét lên câu này, anh đã điên cuồng chiếm hữu môi cô một cách mãnh liệt như cơn thèm khát đã lâu đến bây giờ mới có cơ hội! Anh độc đoán và thô lỗ trong kiểu tiếp xúc thân mật này, anh cắn môi cô còn cắn thật mạnh, sau đó đẩy đầu lưỡi vào, liếʍ đi liếʍ lại chiếc lưỡi nhỏ bé của cô, rồi rút ra hút vào, mυ"ŧ một cách tuyệt vọng, nuốt nước bọt của cô, động tác của anh giống như muốn nuốt chửng cô vậy! Hai bàn tay nhiễm điện đó không thể giữ được nữa, vốn ấn vào đầu và vai cô, nhưng lại từ từ di chuyển xuống phía dưới, dùng lực mạnh nhào nặn cơ thể cô mềm mại như bông gòn!

Lô Huy thở hổn hển, đẩy anh ra nói: "Không ~! Sắp có người tới đây!"

A Lôi liền đưa tay ấn đèn "Không làm phiền" ở đầu giường, liếʍ môi lẩm bẩm: "Vậy hãy để bọn họ nhìn xem. , em không quan tâm!"

"A Lôi..." Lô Huy vẫn còn chút lý trí, khàn khàn nói nhỏ vào tai anh: "Ừ, thân thể em còn chưa khỏe, cái đó... không thích hợp để vận động vất vả." Nói xong, mặt cô đỏ bừng như tôm luộc!

“Vậy em sẽ vận động vận động từ từ để giãn cơ!” A Lôi hít một ngụm thật sâu vào cổ cô, khiến cô phát ra một tiếng rên dài và mỏng!

“Mau, tự cởϊ qυầи mình ra!” A Lôi vừa nói vừa xoa xoa cô, Lô Huy lúc này đã say mê được người đàn ông ôm đến mức toàn thân ngứa ngáy. Cô dùng đôi tay run rẩy cởϊ qυầи, sau đó lấy dươиɠ ѵậŧ bốc khói của A Lôi ra khỏi chiếc quần bệnh viện rộng thùng thình của anh, cô dùng tay vuốt ve nó hai lần, nhắm vào cái lỗ hoa huyệt, từ từ nhìn nó biến mất trong lỗ hoa, cho đến khi côn ŧᏂịŧ người đàn ông hoàn toàn nằm trong đó, lôиɠ ʍυ dày xuyên qua cả hai môi âʍ ɦộ, hai người cùng nhau ngân nga rêи ɾỉ"A~oh~" một cách đầy da^ʍ mĩ thoải mái.

Lô Huy dựa cả người mình vào người đàn ông, cẩn thận để cơ thể mình không chạm vào chân bị thương của anh. A Lôi đặt hai bàn tay to lớn của mình lên hai bên mông của người phụ nữ, anh không thể dùng bất cứ lực nào nên dùng tay bóp chặt mông của cô, để lỗ hoa huyệt ướŧ áŧ của cô có thể hút chặt côn ŧᏂịŧ anh hơn nữa. Lô Huy lặng lẽ nằm trên người anh, mông trần, cởi cúc áo bệnh viện của anh, để lộ cơ ngực tuyệt đẹp. Cô lè lưỡi lần lượt liếʍ cả hai núʍ ѵú của anh, sau đó ngậm một cái vào miệng mυ"ŧ, sau đó ngậm ngón tay vào nước bọt rồi vòng quanh núʍ ѵú còn lại!

Hai người tựa vào nhau đầy thân mật, Lô Huy hỏi anh: "Lôi , chân của em còn đau không?"

"Có chị ở đây em sẽ không đau nữa!" A Lôi vừa nói vừa dùng lực nhào nặn thật mạnh mông cô khi nghe thấy cô rêи ɾỉ trên người mình, “Khi nào thì đỡ hơn?” Cô rêи ɾỉ hỏi anh.

“Nếu ngày nào chị cũng đến đây an ủi em như thế này, chắc chắn em sẽ sớm khỏi bệnh thôi!” !

" Đừng có mơ, ai bảo em vì một người con gái để cho bạn trai cũ của người ta lên cơn ghen rồi đánh cho cơ chứ, đáng đời, hư.."

A Lôi nghe thấy những lời này của cô bật cười, hôn nhẹ lên trán cô, tay còn dùng lực mạnh hơn nữa xoa xoa bóp bóp vào mông cô để cô chuyển động, hỏi cô: " Thật sự em muốn yêu chị đến chết thôi, bảo bối!"

"A ~ ừm ~ Chị đây không hề ghen nhé! Chị muốn chúc phúc cho em còn không kịp nữa chứ !"

Lô Huy thở hổn hển khi dùng hàm răng nhỏ cắn vào cơ ngực săn chắc của anh. “Những gì chị nói hồi nãy giờ chẳng có ý nghĩa gì cả!” A Lôi âu yếm nhéo khuôn mặt dâʍ đãиɠ của cô, “Em thực sự yêu em đến chết mất, chị yêu!”

Hai người điên cuồng vận động hồi lâu, cuối cùng cũng thấy có chút đói bụng, Lô Huy gọi món bánh bao nhân dưa bắp cải yêu thích của A Lôi, đợi đồ ăn mang về, cô nhanh chóng lái xe về đơn vị để làm nhiệm vụ.

Trên thực tế, ngay khi A Lôi nhập viện, Từ Nha đã khóc và hét lên để đợi anh trong bệnh viện,cô muốn chăm sóc anh từng li từng tí nhưng A Lôi lại tỏ ra vô cùng khó chịu khi nhìn thấy cô trong hai ngày qua, liền đuổi cô đi khi cô đến thăm anh, cho dù anh một mình có chút bất tiện!