Chương 4: Trang Thất Tiểu Thư Muốn Nghịch Thiên

"Cha, người không phải luôn nói nữ nhi không thua kém bậc nam nhân sao, nữ nhi từ nhỏ đã đọc binh thư, sách trị quốc, nữ nhi cho rằng ở trong lòng cha, nữ nhi không hề thua kém nam nhân!"

"Đương nhiên, Mẫn nhi không thua kém nam nhân, nhưng chung quy triều đại này là do nam nhân làm chủ, sao con có thể nghịch thiên mà đi? Cha đã cho người truyền tin tức, bất cứ nam nhân nào mà con thích, chỉ cần hắn nguyện ý ở rể, cha mặc kệ thân phận của hắn như thế nào cũng đều chấp nhận, như này vẫn không được nữa sao?"

Trang lão cha bừng bừng lửa giận trừng mắt nhìn nàng, nữ nhi bảo bối càng lớn tính tình càng cổ quái, lối suy nghĩ cũng lệch lạc táo bạo.

"Không được!" Trang Mẫn ôm ngực, nhìn thẳng vào Trang lão cha: "Cha, người có tới bảy vị phu nhân xinh đẹp như hoa như ngọc, uy phong lẫm liệt, hiện giờ người hùng phong không ngã, thậm chí còn có thể cưới thêm vài vị di nương, chỉ sợ ngoài Hoàng Đế bệ hạ ra, cũng không có mấy người có diễm phúc như cha đâu."

Hơn thế nữa, Trang lão cha trị vợ vô cùng giỏi, trong hậu viện của Trang lão cha, chưa từng có xảy ra tranh đấu như nàng tưởng tượng, mấy vị di nương vô cùng thân nhau, cũng cực kỳ nuông chiều nàng, hại nàng muốn có chút lục đυ.c cũng không được.

Trang lão cha nghe nàng một bên vuốt mông ngựa, lập tức có chút đắc ý, nhẹ vuốt vuốt chòm râu: "Cha năm đó trong kinh thành được phong cho danh hiệu đệ nhất mỹ nam, bằng không sao các di nương thế nào mà chịu gả cho cha....."

"Cha a, nữ nhi chính là coi người là thần tượng, thậm chí lấy người làm mục tiêu. Cha có đến bảy vị thê thϊếp xinh đẹp, Mẫn nhi cũng muốn cưới bảy phu quân soái khí!" Thấy lão cha đang dào dạt đắc ý, Trang Mẫn lập tức nói tiếp.

"Tốt lắm....."

Trang lão cha theo bản năng gật gật đầu, phục hồi tinh thần lại khi, giận trừng mắt nàng: "Mẫn nhi, chuyện này sao có thể giống nhau, con như thế nào mà học những cái xấu? Con là nữ nhi....."

"Là nữ nhi thì sao? Ai nói nữ nhi không bằng nam nhân? Nếu trong triều nữ nhân có thể làm quan, Mẫn nhi tin tưởng thế gian này nữ nhân có thể sánh vai cùng nam nhân chỉ nhiều không ít!" Nghe thấy cha lại dùng điệu bộ kia nói chuyện, Trang Mẫn liền nhíu mày phản bác. Lão cha nhìn chằm chằm nàng, cau mày.

Trang Mẫn nhất thời không hiểu ý ông, chỉ có thể lấy ra chiêu át chủ bài: "Cha, Mẫn nhi chuyện gì cũng đều có thể nghe người, nhưng duy nhất chuyện chung thân đại sự, nhất định phải là nữ nhi chính mình làm chủ, cha nếu là không đồng ý, ta liền mang theo hắn rời đi lưu lạc giang hồ!"

"Hỗn trướng!" Lão cha vừa nghe, tức giận đến run người: "Giỏi lắm, hiện tại thấy ta sủng ái con, liền uy hϊếp ta có phải không?" Lão cha tức điên, ngày thường nàng ở nhà là tiểu bá vương, ai cũng nhường nàng, nàng cũng chưa bao giờ gây chuyện, nhưng lúc này đây cũng lần đầu tiên gây chuyện, còn là chuyện rung động đất trời.

Lão cha tức giận đến giơ lên bàn tay, Trang Mẫn cắn răng một cái, nhắm hai mắt lại, không có ý định né tránh.

Cầm Sanh bên cạnh ánh mắt chợt loé, liền tiến lên chắn trước mặt nàng, Trang Khánh Duyên tát lên mặt Cầm Sanh, Cầm Sanh thân thể nhu nhược yếu đuối , nào có thể chịu được cái tát từ thân hình cao lớn của Trang lão gia, cơ thể ngã nhào xuống mặt đất.

Trang Mẫn lắp bắp kinh hãi, vội vàng đỡ Cầm Sanh đứng dậy. Cầm Sanh bước lên quỳ xuống, đôi mắt ngày thường sợ hãi lúc này lại lập loè ánh sáng khó lường: "Trang đại nhân chớ sinh khí, tiểu thư chỉ là nhất thời nóng nảy, Cầm Sanh đáng chết, làm đại nhân cùng tiểu thư xảy ra hiềm khích, Cầm Sanh liền rời đi."

Hắn nói xong liền muốn đứng dậy, Trang Mẫn vội vàng giữ chặt hắn, sắc mặt tức giận trừng hắn một cái, sắc mặt Cầm Sanh liền biến sắc. Chính là nàng cứu hắn, nàng có ân tình với hắn , hắn không muốn bởi vì hắn mà làm cho bọn họ cha con mâu thuẫn bất hoà.

"Chuyện không liên quan tới ngươi." Trang Mẫn nhỏ giọng nói với hắn, ý bảo hắn không thể nhúng tay, Cầm Sanh ngẩn người, cúi gằm mặt xuống.

Cầm Sanh chỉ là một cái cớ của nàng thôi, sớm hay muộn nàng cũng sẽ làm chuyện này.

"Cha, chẳng lẽ người thật sự bỏ mặt nữ nhi gả ra ngoài, nữ nhi chính là phúc tinh của người mà." Trang Mẫn nhìn lão cha bị chính mình nói trúng sợ tới mức có chút dao động, trong lòng thầm than nhẹ một tiếng.

Nếu không phải vì lão cha, nàng thật sự sẽ nói đi phiêu bạt giang hồ, nhưng vì sự ấm áp của mọi người trong phủ, nàng chọn từ bỏ.

Cho nên nàng cũng hi vọng, bọn họ có thể duy trì ủng hộ nàng, cho dù có phải đối mặt với toàn bộ thiên hạ.

"Cha, người hãy tin tưởng ta, ta sẽ làm giống cha, cưới thật nhiều phu quân về, đến lúc đó liền có thể cùng nhau hầu hạ cha, để người hưởng phúc!"

Là một sắc nữ yêu cái đẹp, nàng mới không muốn cả đời chỉ sống với một người nam nhân, cũng không cho phép đối phương đi thú thêm thê thϊếp, cho nên chỉ có thể nắm quyền chủ động trong tay chính mình, mới có thể nắm giữ hết thảy.

"Mẫn Nhi con đúng là cưỡng tình đoạt lý, nói hưu nói vượn!" Lão cha trừng mắt nhìn nàng một lúc lâu, nói một câu phiền phất tay áo bỏ đi, đi được vài bước, quay đầu nhìn về phía Cầm Sanh, ánh mắt tức giận làm cho người sợ hãi: "Mẫn Nhi chỉ là một tiểu hài tử đơn thuần, nếu ngươi muốn theo nó, tất yếu chuyên tâm hầu hạ, nếu có sắc tâm, ta chắc chắn sẽ gϊếŧ ngươi!"

Nói xong, hừ một tiếng phất tay áo rời đi.

Vãn Ngọc vẫn luôn nắm chặt nắm tay đặt ở hai bên má, mắt trừng lớn, không dám chớp mắt, lúc này tầm mắt mới dám dời đi, nhìn nhìn qua thấy bộ dáng ngây ngốc của tiểu thư, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, lão gia là có ý tứ gì?"

Trang mẫu búng mặt nàng: "Vãn Ngọc tiểu tâm can của ta, như vậy muội cũng không hiểu sao, cha ta đồng ý rồi!"

Nàng cho rằng lão cha đến cuối cùng sẽ không đồng ý, không ngờ......

Đôi mắt Trang Mẫn có chút ướŧ áŧ, nàng vốn định nếu phụ thân cực lực phản đối, nàng liền đành phải dọn ra ngoài phủ, hiện giờ nhớ lại bản thân thật ích kỷ tới cực điểm.

"Tiểu thư?" Vãn Ngọc choáng váng, lão gia tuy là luôn luôn dung túng tiểu thư, nhưng yêu cầu lần này quá là khó tin đi?

Chuyện này quả thật là nghịch thiên mà, ông trời hôm nay đi vắng rồi à!

Ngày thứ hai, trong kinh thành liền nhanh chóng lan truyền một chuyện kinh thiên động địa, Trang Khánh Duyên Trang Thượng Thư mồm miệng sắt đá, hòn ngọc quý nhà hắn không chỉ là Phúc Tinh chuyển thế, hơn nữa còn ý chí ngất trời, muốn giống cha, thề cưới bảy phu.

Những tin đồn như một ngọn lửa rừng nhanh chống lan khắp kinh thành tứ trấn, từ Hoàng Công quý tộc đến người buôn bán nhỏ, đều đĩnh đạc nói nàng trở thành trò cười cho thiên hạ, có người còn cười nàng ăn nói ngông cuồng bậy bạ, có người cười nói to gan lớn mật.

Mấy cha con ngày thường đắc ý vui vẻ trong triều, đã nhiều ngày chịu không ít nhiều lời nói giễu cợt, trong lòng tràn đầy bực bội.