Chương 3: Thất Tiểu Thư Trang Gia Muốn Nạp Phu

Một lúc sau, Trang Mẫn ra lệnh hạ nhân, lập tức đem căn phòng bên cạnh đi quét tước, thông báo tất cả hạ nhân phòng bên cạnh là của Cầm Sanh. Trong phủ, hạ nhân đối với việc thất tiểu thư đột nhiên mang một nam nhân trở về, bàn tán đến say sưa, Thất tiểu thư thường ngày tuy được lão gia cực sủng ái, nhưng cũng cơ bản chưa từng làm chuyện gì khác người, nhưng lúc này đây, bọn họ hoàn toàn há hốc miệng.

Lão Ngũ hạ triều trở về phủ, nghe loáng thoáng hạ nhân thì thầm to nhỏ, không nói hai lời liền đến Thủy Vân Cư tìm Trang Mẫn, nàng đang ngồi ở đình hóng gió, hưởng thụ mỹ nhân hầu hạ, Cầm Sanh lột từng quả nho đưa vào miệng nàng.

"Trang Mẫn!" Thấy nàng tùy tiện dựa vào ngực nam nhân, Trang Dục giận xanh mặt, khẽ quát nhẹ một tiếng, nàng sợ tới mức quả nho từ miệng rơi xuống đất. Trang Mẫn ngồi dậy, nhìn bộ dạng Ngũ ca nhà nàng trừng mắt, lè lưỡi cười tủm tỉm nói: "Ngũ ca, đây là xảy ra chuyện gì thế?"

Trang Dục tiến lên một bước lôi kéo nàng, đi lên rừng trúc rộng tít tắp, mới nghiêm trọng nói: "Tiểu Thất, muội đây là đang làm cái gì, lại không đứng đắn mang theo nam nhân về phủ!"

Trang Mẫn nghe vậy thì ha ha cười: "Ngũ ca, huynh đừng có nghiêm túc như thế làm gì, còn có ta thấy Cầm Sanh người này khá tốt, huynh không cần có thành kiến, huynh không tin vào mắt nhìn của muội?"

"Muội là nữ nhi, như vậy truyền ra ngoài còn ra thể thống gì, chẳng phải là muốn tổn hại đến thanh danh sao? Muội như thế sau này làm sao gả đi?" Nhìn nàng không có chút nào để tâm, thảnh thơi vô tư, Trang Dục liền mạnh mẽ bắt lấy lay bả vai nàng.

Trang Mẫn chớp chớp mắt nói: "Ngũ ca, ai nói với huynh là ta phải gả đi? Ta muốn ở nhà ở với các huynh a, Ngũ ca huynh ghét bỏ ta, muốn đem ta đuổi ra ngoài phủ?"

"Nói bậy cái gì!" Trang Dục nghe nàng nói hưu nói vượn liền xoa xoa thái dương nhíu mày nói: "Ngay bây giờ tống cổ nam nhân kia ra khỏi phủ mau, nếu muội đang thương hại hắn, Ngũ ca ta liền sai người an bài cho hắn một nơi để ở, ta sẽ không để hắn ta chịu khổ. Trang Mẫn nghiêm mặt nói: "Ngũ ca, chính muội dẫn hắn vào cửa, sẽ không để hắn đi!"

"Tiểu Thất!" Trang Dục nhìn bộ dạng cố chấp của nàng, liền tức giận không chịu được.

"Muội rốt cuộc muốn làm cái gì?" Hắn cắn răng hỏi. Tuy phụ thân sủng ái nàng, nhưng nàng luôn luôn không làm cái gì quá phận, lúc này đây thật sự là có chút quá phận, bình thường không học nữ công, không tập nữ đức, phụ thân liền cũng kệ nàng, đinh ninh chỉ cần lấy danh nghĩa nhà mẹ đẻ gả nàng đi thì cũng không ai dám bắt nạt.

Sắc mặt Trang Mẫn đột nhiên trở nên nghiêm túc, tay phải nhẹ nắm chuôi kiếm ở bên hông khẽ vuốt, nghe thấy Trang Dục một lần nữa thúc giục hỏi, nàng quay đầu, nhìn về phía hắn trả lời kinh thiên động địa: "Ta tiểu thư Trang gia mới không cần cùng người khác giống nhau, nam nhân có thể thú thê, ta cũng muốn làm. Nam nhân cưới vợ, ta liền muốn nạp phu, thậm chí triều đình nếu là có yêu cầu, ta cũng có thể xông pha chiến trường gϊếŧ địch...."

Nghe nàng càng nói càng kinh thế hãi tục, Trang Dục kinh hãi một phen vội vàng bịch miệng nàng: "Mẫn nhi muội đừng có mà phát ngôn bậy bạ?" Ngày thường nàng cũng hay nói ra những lời kỳ quái liền không tính, lúc này thế mà còn nói mấy lời phản nghịch, người trong phủ liền thôi đi, nếu mà truyền ra ngoài chẳng phải là làm thiên hạ chê cười.

Trang Mẫn cắn một cái vào lòng bàn tay hắn, Trang Dục ăn đau khẽ than một tiếng, không thể không buông ra, mắt liền trợn tròn. Trang Mẫn đột nhiên rút kiếm ra, một đạo kiếm khí hạ xuống, đào chi ven tường bị chặt đứt, lung lay rớt xuống, cánh hoa rơi đầy đất, lạo xạo bay quanh hai người.

Nàng quay đầu nhìn về phía hắn, biểu cảm vô cùng nghiêm túc: "Ngũ ca, ai nói là không thể? Huyên Xá nương nương, Quân Bạch Thần Quân không phải nữ nhân sao? Mọi người mỗi khi đi chùa chiền trong miếu dâng hương, cầu phật bái thần, thế nào lại quên các nàng cũng là nữ nhân?"

Thế giới này cùng kiếp trước khá khác nhau, thế giới này trong truyền thuyết, khai sáng thiên địa chính là Huyên Xá nữ thần, mà dưới toà Huyên Xá nương nương, có hai gã thần tướng bảo hộ, nam đem Kinh Hồng, nữ tướng Quân Bạch.

Kinh Hồng và Quân Bạch là hai vị thần tướng đệ nhất, bọn họ thiên mệnh chẳng những là bảo hộ Huyên Xá nữ thần, nàng bảo hộ cùng cai quản thiên hạ vận mệnh nam nữ cũng thuộc quyền quản lý của họ.

Trang Mẫn trong lúc cực kì nhàm chán cũng từng lật xem quá một ít tiểu thuyết thần thoại, cho nên cũng có chút hiểu biết, nhưng mà những thứ trong sách đều ghi lại ở mấy ngàn năm trước, Huyên Xá nương nương cùng hai vị thần tướng đều biến mất không có tung tích, hiện giờ đó là Thiên giới Thiên Đế, ba vị cổ thần lúc trước không rõ tung tích.

"Mẫn nhi, đó là đại nhân vật trong truyền thuyết, muội không thể lấy đó làm mục tiêu, ta đã nói với muội rồi đừng có mỗi ngày đều đọc mấy thứ kỳ quái. Nghe nàng kể đến mấy nhân vật thần thánh đó, Trang Dục giận đến bật cười, duỗi tay gõ nhẹ trên trán nàng, tức giận nói: "Nghe Ngũ ca nói, được không?"

Trang Mẫn quật cường lắc đầu: "Không, ra chắc chắn cha sẽ đồng ý với ta!"

Nói xong, liền chậm chạp rời đi, biểu tình lại có chút bực bội. Nàng không màng tất cả, làm chuyện ngược với thế tục, vì trong lòng có chút không cam lòng, hơn nữa cũng vì thân thể hơi khác người này của nàng, nàng không thể biết được những người khác khi phát hiện ra, phản ứng sẽ như thế nào, nàng không thể vì vậy mà đánh cược được, chỉ có chính mình nắm giữ quyền chủ động ở trong tay, mới dám chắc chắn.

Thiên hạ này địa vị nữ tử thấp hèn, nàng chắc chắn phải khơi thông suy nghĩ đất nước này.

Mà Phụ thân nàng còn nhỏ đã vô ý thức bị nàng tẩy não, chậm rãi rót vào đầu một ít tư tưởng kiếp trước. Hiện tại, hắn là đã có thể nghiệm thu thành quả đi.

"Mẫn nhi!" Thấy nàng đang quay đầu rời đi, Trang Dục thở dài một tiếng, nàng là muội muội bảo bối của hắn, tính cách quá mạnh mẽ, chỉ sợ đúng là không có nam nhân nào có thể khống chế được, cuối đầu nhìn lòng bàn tay đang in dấu răng, đành lắc đầu cười khổ .

Cầm Sanh thấy nàng trở lại, lập tức đứng dậy, sắc mặt tái nhợt đi rất nhiều: "Tiểu thư, là vì Cầm Sanh mà khiến tiểu thư rước lấy phiền toái?"

"Không, ta cùng Ngũ ca chỉ đang hàn huyên chút chuyện, ngươi cũng đừng có lo lắng cái gì." Trang Mẫn không thèm để ý vung tay lên, ôm hắn hướng vào lòng ngực, Cầm Sanh trên mặt tái nhợt sắc lại nhiễm chút ửng đỏ, Trang Mẫn duỗi tay nhẹ nhàng vỗ về, trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.

Tuy là đối với phụ thân có chút chờ mong, nhưng mà nàng cũng không có mười phần nắm chắc, nếu phụ thân vẫn không buông bỏ được tư tưởng ăn sâu bén rễ thế tục thì phải làm sao đây? Nàng trong lòng không thể không tính toán đến kết quả xấu nhất

Đang suy nghĩ, Vãn Ngọc liền vội vội vàng tiến vào: "Tiểu thư lão gia, lão gia đã trở về, hiện tại đang hướng tới nơi này, hơn nữa nhìn sắc mặt rất tức giận....."

Trang Mẫn trong lòng lo lắng một chút.

"Mẫn nhi!" Thanh âm của Trang lão gia gầm từ phía xa dọng tới, nàng vừa hơi nghiêng đầu, liền thấy bóng dáng của Trang lão cha bước nhanh như gió mà đến, chòm râu cũng theo gió mà tung bay.

"Phụ thân, người đã trở về!" Nàng cười khanh khách bước đến, lôi kéo cánh tay Trang Khánh Duyên, Trang Khánh Duyên hiện giờ bước qua tuổi bảy mươi, tinh thần lại vẫn còn minh mẫn, mái tóc chỉ có một chút điểm bạc, đôi mắt như cũ sáng ngời có thần.

Sắc mặt Trang Khánh Duyên vốn dĩ đang tươi cười, quay sang thấy Cầm Sanh sắc mặt bất an đang đứng co quắp trong đình, sắc mặt liền trầm xuống. Quay đầu nhìn nàng: "Mẫn nhi, đây là chuyện như thế nào?"

Thấy ánh mắt sắc bén của Phụ thân, Trang Mẫn chân mày nhảy dựng, rồi mới cười khanh khách lôi kéo Cầm Sanh bước đến: "Phụ thân, hôm nay ta ở bên ngoài thấy hắn gặp nạn nên cứu hắn, thấy hắn đáng thương nữ nhi có mang hắn về phủ, hơn nữa hắn lớn lên khá xinh đẹp, nữ nhi rất thích, nên nữ nhi liền tính lưu lại hắn bên người?"

"Hồ nháo!" Trang lão gia tay đập bàn trừng mắt nàng: "Mẫn nhi, con thật là càng ngày càng không hiểu chuyện!" Lần này thế mà công khai mang nam nhân về nhà, hơn nữa còn là một tiểu quan, thật không có phép tắt.