Chương 5: Ngươi Thật Sự Vô Tình Với Ta Sao

Hoàng hôn buông xuống, lão cha hạ triều trở về, vẻ mặt buồn bực, vừa mới lên triều liền bị đồng liêu thay phiên cười nhạo, khiến ông tức giận đến nghiến răng kèn kẹt, nhưng lại vô pháp phản kích.

Trang Mẫn vội vàng châm trà cho ông, nói: "Cha....."

"Mẫn Nhi, cha đều vì ngươi, tin tức hiện tại chỉ sợ đã truyền khắp toàn bộ Thiên Long Vương Triều, ngươi vui vẻ, lão già này lại bị người ta lấy làm tiêu khiển!" Lão cha vẻ mặt tức giận, hơn nữa hôm trước đang thượng triều, Hoàng đế bệ hạ cũng hung hăng chỉnh đốn ông, nói ông dạy dỗ nữ nhi vô pháp vô thiên.

Lời đồn đãi truyền vào hoàng cung, vào tai bệ hạ, đã nhiều ngày ngài ấy thượng triều với bản mặt xám xịt.

Trang Mẫn vội vàng vỗ về ông: "Cha, người yên tâm đi, những người này chỉ được cái lắm miệng!"

Trang Khánh Duyên trừng mắt liếc nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy hối hận, không hiểu sao mình lại nhất thời mềm lòng, cứ vậy đáp ứng nàng, hiện tại thì hay rồi, toàn bộ triều đình kinh thành bá tánh đều đang đem ông ra làm trò cười.

Lúc trước nghe nàng nói lời nhiệt huyết sôi trào, ông thế nhưng cũng bị mê hoặc, quên mất hiện thực giờ thì hay rồi, chỉ cần là nam nhân có chí khí, chỉ sợ cũng sẽ không đến phủ ông cầu thân đâu nhỉ?

Nghĩ vậy, sắc mặt Trang Khánh Duyên càng sầu thảm.

"Cha, Cầm Sanh..."

Thấy nàng lại muốn nói về Cầm Sanh, Trang Khánh Duyên lập tức trừng mắt: "Cha đã đáp ứng con có thể giữ lại hắn, nhưng cũng chỉ vậy thôi, cha cũng đã đồng ý tùy ý con quyết, chỉ cần con có bản lĩnh thú nam nhân vào cửa, cha điều tùy ý con, nhưng đối phương phải có thân thế trong sạch, thân phận của Cầm Sanh này, chỉ xứng làm ấm giường!"

Thấy cha vẻ mặt tàn nhẫn, Trang Mẫn cũng không hề nhiều lời.

Người lão cha cưới đều là danh môn, cho nên đối với tam giáo cửu lưu cha có chút chướng mắt cũng là bình thường, nhưng mà đối với nàng liền không sao cả, thấy lão cha đã so đo như vậy, nàng cũng không hề nhiều lời.

"Cha, Mẫn Nhi còn chưa nói xong đâu." Trang Mẫn thấy bộ dáng thở phì phò của cha chỉ cảm thấy buồn cười, rồi mới từ trong tay áo lấy ra một cái tẩu tới đưa cho người: "Cha, là Cầm Sanh đã nhiều ngày nhàn rỗi nhàm chán, liền làm cho người một cái tẩu, cha muốn thử một chút không?"

Trang lão cha trầm tư, nhìn cái tẩu điêu khắc đến tinh xảo, tuyết trắng sáng trong, có thể thấy người làm ra vật này rất khéo tay.

Thấy lão cha chỉ nhướng mày, Trang Mẫn hơi hơi mỉm cười bắt lấy cái tẩu từ tay người bỏ thạch nam mộc, rồi mới bỏ thuốc lá sợi vào, châm một ít than lò điểm bỏ vào miệng tẩu.

Trang lão cha hít hai ngụm, híp mắt nhìn nàng: "Mẫn Nhi, con cũng không cần cố tình lấy lòng cha, cha còn không biết tâm con sao?"

"Cha, lần này oan uổng cho ta, Mẫn nhi chỉ là muốn cảm ơn cha. Cảm ơn cha sủng ái nữ nhi như vậy, còn nữ nhi chỉ biết gây phiền toái cho cha. " Nói xong, nàng ôm trụ lão cha, thơm một cái lên mặt già của ông.

Lão cha ngây người, nữ nhi ngày thường đĩnh đạc, hôm nay thế nhưng tình cảm hẳn lên. Ông ấy không được tự nhiên vỗ vỗ bả vai con, gương mặt oai hùng có chút đỏ lên: "Được rồi, chính con chọc phải tổ ong vò vẽ này, sau này đừng hối hận là được, mặc kệ những kể ngoài kia nói cái gì, quản hắn làm chi, cha còn sống ngày nào sẽ che chở con ngày đó, Hoàng Thượng tuy là tức giận, thế nhưng cũng không có mệnh lệnh gì ban xuống."

Trang Mẫn chớp chớp mắt, đôi mắt tỏa sáng, vậy là nàng có thể làm xằng bậy rồi?

Quả nhiên thật là trong triều có người dễ làm phủ ta đến hoàng đế cũng kiêng dè, việc này chắc nhờ có hai vị ca ca thường thổi gió bên tai công chúa tẩu tẩu nhỉ. Nghĩ vậy, Trang Mẫn chóp mũi đau xót, khẽ cười nghĩ bản thân thật tùy hứng, mang đến không ít phiền toái cho bọn họ.

"Cha, người thật tốt, Mẫn Nhi yêu người muốn chết." Trang Mẫn ôm lão cha hung hăng hôn một cái. Nàng sẽ trở thành nữ nhân đầu tiên của Thiên Long hoàng triều thú phu, chỉ cần mọi người vẫn cần nàng, người qua đường tính là gì, nàng mới không để trong lòng, hơn nữa dựa vào thế lực của nàng, những người khác cho dù có bất mãn, cũng tuyệt nhiên không dám làm gì quá đáng.

Lão cha vẻ mặt ghét bỏ phất phất tay đẩy nàng xuống, chép hút tẩu thuốc, ở phòng khách, nước vân phun sương mù.

Trang Mẫn vui mừng ra mặt, bỗng nàng thấy một thân ảnh cao lớn ở cửa.

Phó Dịch Chi nhìn chằm chằm nàng, không hiện ra hỉ nộ, giống như bình thường, bình tĩnh đến đáng sợ. Trang Mẫn từng bước, nhìn chằm chằm hắn, thấy mắt cuối cùng cũng có chút dao động, khóe miệng nàng chậm rãi cong lên: “Sư phó, ngươi biết không, mấy năm trước ta còn mộng tưởng sẽ gả cho ngươi làm nương tử của ngươi.”

Lời nói của nàng làm đồng tử Phó Dịch Chi co rút lại, tay cầm kiếm căng thẳng.

“Là ngươi đẩy cơ hội này ra xa, sau này ta muốn cười mười tám mỹ nam về nhà.” Nàng nói xong, hừ một tiếng xoay người đi.

Sắc mặt Phó Dịch Chi cứng đờ.

Đi được vài bước, nàng quay đầu giọng nói lạnh lùng nói với hắn: “Sư phó, gần đây võ công ta có chút giảm sút!”

Phó Dịch Chi yên lặng ở phía sau, nhìn chằm chằm gáy nàng nàng, vài sợi tóc lay động khi nàng quay đầu bước đi.

“Sư phó, ta rất thích ngươi, thích ngươi năm năm, chúng ta ở bên nhau được không?”

Đôi mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm hình bóng nàng, theo từng bước chân nàng, Phó Dịch Chi mặt không cảm xúc, trong đầu lại vang vọng lời nói trước đây của nàng khi ở giáo tập, khi đó ánh mắt nàng rất nghiêm túc.

Lúc ấy hắn sợ ngây người, thiếu nữ kia muốn tới gần hôn môi hắn, Phó Dịch Chi phẫn nộ vung tay tát nàng một cái. Bàn tay hắn lúc đó tê dại, đánh xong hắn có chút khó xử…

“Mẫn nhi…” Phó Dịch Chi có chút bất an, đột nhiên hô lớn.

Thân ảnh Trang Mẫn đứng im, sau đó bỗng nhiên xoay người trừng hắn: “Sư phó, ngươi kêu ta sao?”

Ánh mắt nàng nhìn hắn, dường như có tia hoảng hốt trong ánh mắt, nhưng hắn lại khôi phục vẻ mặt lạnh băng ngay lập tức, hơi hơi cúi đầu: “Tiểu thư, ta chỉ là muốn nhắc nhở người giáo tập không phải ở đằng đó.”

Ánh mắt Trang Mẫn lập loè lửa giận, trừng hắn, thật lâu mới phun vài chữ từ kẽ răng: “Đã biết, sư phó! Thật là tật xấu của ta!” Nói xong liền tức giận xoay người đi, nàng nhắm mắt lại, một khắc kia chắc là ảo giác đi.

Tới thời gian thường ngày luyện tập, sắc mặt Phó Dịch Chi nghiêm nghị chỉ dạy nàng, Trang Mẫn biết hắn không thích những người ngoài ở đây, cho nên liền như thường ra lệnh những người khác rời khỏi giáo tập.

Hôm nay ở đây chỉ có hai người, tâm trạng có chút không yên.

Đưa Cầm Sanh về phủ, một là bởi vì những tính toán của nàng trong tương lai, có thể lấy hắn làm cái cớ, hai là muốn kí©h thí©ɧ người này một chút, hy vọng hắn có thể đáp lại nàng.

Xem ra trong lòng Phó Dịch Chi quả thực không có nàng.

Luyện tập kết thúc, Trang Mẫn liền rời đi, nhưng đột nhiên nàng trở lại khoanh tay nhìn chằm chằm người đứng ở kia, hỏi: “Sư phó, ngươi thật sự vô tình với ta?”

Phó Dịch Chi hơi nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Ngươi đã gọi ta một tiếng sư phó, lại còn dám si tâm vọng tưởng?”

Trang Mẫn ha ha cười: “Không sai không sai, ngươi yên tâm hiện giờ ta đã có Cầm Sanh tiểu mỹ nhân, về sau sẽ không tìm ngươi gây phiền toái, đêm nay bổn tiểu thư liền phải sủng hạnh hắn!”

Nàng nói xong, phẫn nộ xoay người rời đi.