Chương 9: Bí mật của Thương Viễn

Sau khi Thương Viễn thấy rõ đó là gì, tức khắc cả người liền không tốt.

"Không ngờ là tổng giám lại có sở thích này ——" Cố Tưởng Tưởng cười lạnh nói, duỗi tay cầm lấy một thứ trên bàn trà, "Ly sứ mất tích đầy khó hiểu của tôi."

Đặt xuống rồi cầm một cái khác: "Bút bi nâu của tôi."

Lại nhấc thêm một vật: "Khăn tay của tôi."

"Cây son hết hạn."

"Khăn giấy tôi đã dùng một nửa."

"Gương trang điểm tôi không cẩn thận làm vỡ."

Tiếp theo Cố Tưởng Tưởng cầm một hộp sắt, mở ra, từng chữ từng chữ từ kẽ răng nhảy ra: "Bánh — quy — tôi — đã —— ăn."

Nặng nề đặt hộp sắt lên bàn, Cố Tưởng Tưởng châm chọc nói: "Có phải tôi nên cảm thấy may mắn khi tôi không sử dụng băng vệ sinh?"

Mồ hôi Thương Viễn túa ra như mưa, không nghĩ Cố Tưởng Tưởng lại mang những thứ này ra, cũng trách hắn quá sơ sót, bình thường vì để thuận tiện nhìn vật nhớ người, tủ quần áo trong phòng ngủ của hắn luôn để chừa một ngăn trống, đem những thứ thu thập được đặt ở bên trong, kết quả hôm nay Cố Tưởng Tưởng mở tủ của hắn ra để tìm quần áo......

"Như, như thế nào sẽ, băng vệ sinh gì đó......" Thương Viễn nghĩ nghĩ liền đỏ mặt.

Cố Tưởng Tưởng nhìn biểu tình của hắn không khỏi nổi da gà, xoa xoa cánh tay, lại cười lạnh nói: "Tôi còn muốn hỏi hỏi tổng giám, vì sao rác rưởi nhà tôi đều nằm trong tay anh?"

Thương Viễn: "......" Cái này cũng quá chơi lớn đi.

"Hay là mỗi ngày tổng giám đều theo dõi gần nhà tôi? À, chả trách buổi sáng hôm đó anh lại đi cùng tàu điện ngầm với tôi, còn trăm phương ngàn kế đứng sau dâʍ ɭσạи tôi!" Cố Tưởng Tưởng càng nói càng tức, da đầu tê dại, không có gì điên rồ hơn là sau một đêm làʍ t̠ìиɦ lại phát hiện ra hắn là một kẻ biếи ŧɦái chuyên theo dõi mình.

"Không, không phải! Anh không có theo dõi em mỗi ngày, anh chỉ thỉnh thoảng đi qua nhà em, hộ tống em đi làm tan tầm, ngày đó trên xe cũng chỉ là ngoài ý muốn...... Anh bị đám người chen qua đi......" Thương Viễn nhìn thấy ánh mắt Cố Tưởng Tưởng sắp phun hỏa, thanh âm càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng chột dạ.

"Cho nên anh cảm thấy tôi là đang đổ oan cho anh!!??" Cố Tưởng Tưởng không thể nhịn được nữa đứng lên.

"Không, không có, em đừng nóng giận, anh chính là, chính là quá thích em, cho nên muốn thu thập những đồ vật của em ......" Thương Viễn sau lưng đã ướt sũng, hắn biết làm như vậy là không ổn, nhưng hắn cũng muốn lấy những đồ đó làm kỷ niệm.

Nhìn xem, nói hắn biếи ŧɦái cũng không có sai, thực ra hắn cảm thấy chỉ là có điểm không ổn, nếu đổi lại là người đàn ông khác đối với Cố Tưởng Tưởng như vậy, khẳng định hắn sẽ nguyền rủa tổ tông mười tám đời đối phương.

"Thích thế này mà gọi là thích sao!?" Cố Tưởng Tưởng bị chọc cho "vui vẻ", trộm đồ vật của cô, còn lục lọi rác rưởi cô đã vứt đi, bám đuôi theo dõi, một câu thích là có thể nhẹ nhàng bỏ qua?

"Tưởng Tưởng em đừng nóng giận, nếu em không vui, về sau anh sẽ không như vậy nữa, em nói anh nhất định sẽ sửa!" Thương Viễn cẩn thận vươn tay kéo cô.

"Đừng chạm vào tôi!" Cố Tưởng Tưởng chán ghét đẩy tay hắn ra, trên mặt Thương Viễn liền xuất hiện nét bi thương.

...... Sao lại giống như cô đang khi dễ người thế này? Cố Tưởng Tưởng muốn hộc máu.

"Trước hết anh đem mấy thứ này ném đi cho tôi." Cô cũng không dám lấy về, ai mà biết hắn đã làm cái gì thô bỉ với những thứ này.

"Ném, ném?" Thương Viễn lập tức lộ ra biểu tình khó xử.

"Anh còn luyến tiếc? Đây là đồ vật của tôi! Tôi nói ném thì ném đi!"

"...... Ném rất đáng tiếc......" Thương Viễn nhỏ giọng lẩm bẩm nói, vừa thấy sắc mặt âm trầm của Cố Tưởng Tưởng, hắn nhanh mồm bổ sung, "Ném, anh lập tức đi ném!"

Hắn cẩm lấy đồ vật chuẩn bị đi ra cửa.

"Chờ chút, quên đi." Cố Tưởng Tưởng gọi hắn lại.

"Ai!" Thương Viễn lập tức mặt mày hớn hở.

"Để tôi tự ném đi, tôi phải tận mắt nhìn thấy xe rác mới yên tâm." Cố Tưởng Tưởng cười như không cười mà nhìn biểu tình biến sắc của Thương Viễn.

Thương Viễn toát ra ánh mắt tuyệt vọng.