Chương 10: Hắn đã trở lại

"Được rồi, bây giờ đưa quần áo cho tôi, tôi phải về nhà." Cố Tưởng Tưởng nâng nâng cằm.

"Ai, Tưởng Tưởng em xem có thích hay không, không thích anh mua bộ khác." Ánh mắt Thương Viễn đầy mong đợi nhìn cô.

Cố Tưởng Tưởng lấy quần áo từ trong túi ra, là một bộ quần áo theo phong cách phương Tây, tạm được, không phải kiểu dáng kỳ lạ gì, Cố Tưởng Tưởng gật gật đầu, "Nội y đâu?"

"............"

"Đừng nói anh không mua."

"...... Em cũng chưa nói......" Thương Viễn vô tội chớp đôi mắt.

Cố Tưởng Tưởng đè xuống suy nghĩ muốn bóp chết hắn, vào phòng ngủ thay quần áo, bây giờ cô chỉ muốn nhanh rời khỏi đây.

Thay xong quần áo đi ra, áo thiết kế trễ vai lộ ra vai trắng như ngọc, phần eo thu gọn, làn váy phía dưới loe ra, kết thúc ở giữa hai đùi, lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp, không thể không nói Thương Viễn chọn quần áo còn rất hợp gu Cố Tưởng Tưởng, cô cũng thích mặc loại váy công chúa thế này, duy chỉ có điều chính là cô – không – mặc – nội – y.

Đương nhiên phía dưới trống không ~~

Thương Viễn đôi mắt đều thẳng, vòng eo thon nhỏ buộc chặt giữ thỏ ngọc đến lên cao, hai núʍ ѵú nhỏ nghịch ngợm đem vải căng ra hai đầu nhòn nhọt, Cố Tưởng Tưởng đi đường, hai đầṳ ѵú không chịu trói buộc lắc qua lắc lại.

Cô còn biện pháp nào sao? Cô cũng cảm thấy thẹn a!! Cố Tưởng Tưởng che mặt.

Chờ lên xe, Thương Viễn cảm thấy không nhịn được, Tưởng Tưởng của hắn đúng là tiểu yêu tinh! Mặc chiếc váy ngắn với mỏng như vậy! ( chẳng lẽ không phải anh chọn sao? ) hai đầṳ ѵú nhỏ cọ xát vào vải như muốn nói mau thả chúng ra ~

Thương Viễn cài đai an toàn cho Cố Tưởng Tưởng, nhất thời hối hận vì hành động của mình, đai an toàn ấn vào giữa hai ngực, làm hình dạng của đầṳ ѵú càng hiện ra rõ ràng, Cố Tưởng Tưởng cũng phát hiện ra điểm này, xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn hắn một cái.

"Nhìn cái gì mà nhìn! Lái xe!"

Thương Viễn đành phải cưỡng bách chính mình dời đi tầm mắt thành thật lái xe.

Một đường thuận lợi đến dưới nhà Cố Tưởng Tưởng.

"Tưởng Tưởng, đồ nặng như vậy, để anh giúp em mang lên đi." Thương Viễn ân cần mà nói.

"Hừ, những đồ như này tôi còn cầm nổi." Cố Tưởng Tưởng từ chối hắn, mở cửa xuống xe, xoay người đi.

Cố Tưởng Tưởng nghĩ thật may là cái tên Thương Viễn này bề ngoài cũng được đi, giả sử hắn mà là người đàn ông có ngoại hình xấu, khẳng định Cố Tưởng Tưởng đã sớm gọi cảnh sát từ lâu, cũng căn bản không cho hắn có khả năng dụ dỗ gian da^ʍ, cho nên nói thế giới này có nhan sắc là có chính nghĩa a.

Thương Viễn mặt dày đi theo sau, một đường vào thang máy, đến tận tầng nơi Cố Tưởng Tưởng ở, cô một bên làm Thương Viễn cút xa một chút, một bên muốn sờ chìa khóa mở cửa, chợt cửa bên trong mở ra.

"............" Cố Tưởng Tưởng kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, "Thường Hạo?"