Chương 8: Trong ngoài khác biệt

Kỷ Dung Hàm cúp điện thoại sờ cằm một cách đầy suy tư, hắn không ngờ từ trước đến nay anh họ là kiểu người "người sống chớ gần" lại có thể dùng chiêu "kim ốc tàng kiều", đã vậy người kia còn rất đanh đá, không phải hạng vừa.

Bên ngoài Thương Viễn là một người nghiêm túc, lạnh lùng; nhưng Kỷ Dung Hàm biết, thực ra anh họ không phải là người như vậy. Lúc còn nhỏ hắn đã cảm thấy trước mặt người ngoài anh họ là một kiểu, sau lưng lại là một kiểu khác; ví dụ bề ngoài luôn tỏ ra không hứng thú gì với những động vật nhỏ như chó mèo, thậm chí còn tỏ vẻ chán ghét, tuy nhiên khi không có ai bên cạnh anh họ sẽ bế chúng lên ôm hôn, vuốt ve, đã vậy còn đặt cho chúng những cái tên thân mật nổi da gà.

Anh họ còn thích đồ ngọt, trước mặt mọi người đều tỏ ra không mấy mặn mà với loại đồ ngọt dành cho các cô gái, nhưng ngày ấy nghỉ hè cấp ba, hắn và anh họ về nhà ông nội chơi, một lần lúc nửa đêm hắn dậy đi toilet thấy anh họ lén lút từ phòng bếp đi ra, sau khi kiểm tra, hắn phát hiện bánh mochi vốn có 16 cái, giờ lại thiếu mất 2 cái! Đừng hỏi hắn vì sao lại biết rõ số lượng như vậy, bởi vì chính bản thân hắn cũng rất thích đồ ngọt.

Nhưng những thứ đó chưa tính là gì cả, điều khiến hắn sợ hãi nhất chính là lúc anh họ học đại học rồi ra ở riêng. Có một lần hắn tìm thấy một hòm đồ chơi ở dưới gầm giường anh họ, sau đó là một ngăn tủ Hello Kitty trong phòng sách, hắn không dám để anh họ biết hắn phát hiện ra điều này vì hắn sợ mình sẽ bị diệt khẩu bởi anh họ!

Kỷ Dung Hàm run cầm cập, không biết bạn gái nhỏ của anh họ có biết được gương mặt thật của anh ấy hay không, hay cô ấy thích kiểu người như anh họ - trong ngoài khác biệt? Hắn đang suy nghĩ thì thấy Thương Viễn đi vào phòng.

"Em lấy di động của anh làm gì?"

"A, anh, vừa rồi có một cô gái gọi điện cho anh." Kỷ Dung Hàm lập tức bình tĩnh đưa điện thoại cho hắn.

Chớp mắt trên gương mặt Thương Viễn lộ ra sự nuông chiều, hơn nữa còn ngượng ngùng cười cười, Kỷ Dung Hàm nghi ngờ mình có bị hoa mắt hay không, nhưng ngay sau đó gương mặt anh họ lại khôi phục sự lạnh lùng thường ngày.

Thương Viễn dùng ánh mắt đuổi Kỷ Dung Hàm ra khỏi phòng, sau khi đóng cửa cẩn thận, hắn nôn nóng gọi điện ngay cho Cố Niệm, vừa đổ chuông cô đã tiếp điện thoại.

Không ngờ Niệm Niệm lại vội vàng nhận điện của mình như vậy, chắc cô ấy đang nhớ mình, Thương Viễn vui vẻ nghĩ.

"Thương — Viễn ——" Cố Niệm nghiến răng nghiến lợi, "Khi nào thì anh trở về?"

"Niệm Niệm, em nhớ anh sao? Anh cũng nhớ em, anh họp xong rồi, sẽ quay về sớm thôi, buổi tối em muốn ăn cái gì? Để anh đi đặt chỗ." Thương Viễn giả vờ bình tĩnh, nhưng lời nói lại bán đứng tâm tình của hắn.

"Anh mua cho tôi bộ quần áo sau đó trở về ngay cho tôi!"

Thương Viễn cảm thấy chưa bao giờ hạnh phúc đến thế, đêm qua ăn được cô quá thoải mái, hôm nay Niệm Niệm lại dính hắn như vậy, quả thật là đỉnh cao của đời người!

Thương Viễn mua một chiếc váy theo phong cách kiểu Tây, ừm, là kiểu váy bồng có lót bên trong, nghĩ đến Cố Niệm sẽ mặc bộ này, mông nhỏ vểnh cao để hắn nhấc váy lên từ phía sau đâm vào tiểu huyệt, khiến cô mềm mại khóc rêи ɾỉ, trong nháy mắt bên dưới có xu hướng ngóc đầu dậy.

Đúng, còn có áo mưa, Thương Viễn quay lại siêu thị mua ba cái áo mưa size to nhất, đủ loại mùi, đến lúc tính tiền còn khiến cho cô thu ngân trẻ tuổi đỏ mặt. Sau đó hắn lại đi đặt một nhà hàng cùng một căn phòng dành cho cặp đôi yêu nhau, tâm trạng vui sướиɠ, nhảy nhót về nhà.

Khả năng vị giám đốc kinh doanh này vẫn chưa biết cái gì đang đợi chờ hắn ở nhà.

Thương Viễn vui vẻ về đến nhà, hắn mở cửa phòng, hạ giọng, giả vờ bình tĩnh gọi: "Niệm Niệm, anh đã trở về."

Nhưng không có ai đáp lại, hắn đổi giầy đi đến phòng khách, chợt thấy Cố Niệm mặc áo khoác của hắn, vẻ mặt trầm mặc ngồi trên sô pha, trước mặt là một đống đồ vật.

Sau khi Thương Viễn thấy rõ đó là gì, lập tức cả người hắn cứng đờ.