Chương 27: Gặp lại "cố nhân"

Được Thường Hạo chăm sóc hai ngày, chân bị thương của Cố Tưởng Tưởng đã có thể đi lại, vì thế cô khập khiễng đi làm. Cô được phân vào một nhóm riêng, có thể tách khỏi Phó Đồng làm cô rất hài lòng, có điều ai biết người nọ có còn nói linh tinh cái gì nữa không.

Nhóm mới này có một cô gái rất đáng yêu tên Tống Tuyết, tính cách nhiệt tình hào phóng, thường xuyên qua lại với Cố Tưởng Tưởng nên hai người có vẻ càng thân quen, hai cô gái ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, à không, phải nói là sở thích giống nhau, rất nhanh tình bạn đã đến mức hiểu biết về cuộc sống của nhau.

"Tưởng Tưởng, cậu có bạn trai không?" Tống Tuyết tò mò hỏi.

"Á... Xem như... Không có đi." Cố Tưởng Tưởng hơi chần chờ, quả thật mối quan hệ của cô và Thường Hạo cũng không rõ ràng, nói là bạn trai bạn gái cũng không đúng, còn Thương Viễn, xin lỗi, cái đó căn bản không nằm trong phạm vi suy xét, cùng lắm chỉ là bạn giường mà thôi.

"Cái gì? Cậu xinh đẹp, đáng yêu như vậy sao lại không có bạn trai? Có phải chưa gặp được người tốt hay không? Hay để tớ giới thiệu cho cậu một người?" Đôi mắt Tống Tuyết sáng lên, ân cần thò mặt lại.

"Không phát hiện cậu còn thích làm mối cơ đấy." Vẻ mặt cô đầy ghét bỏ.

"Hì hì, tớ cũng kể với cậu là tớ có một người anh họ đẹp trai..."

"Dừng, dừng, bây giờ tớ không có tâm tư tìm bạn trai, sài không nổi." Cố Tưởng Tưởng vội vàng ngăn lại.

"Woa, nói như vậy là cậu có người theo đuổi rồi?" Tống Tuyết tiếp tục tò mò.

"Cậu muốn đổi nghề sang paparazzi không?" Khóe miệng cô run rẩy.

"Cái này cậu cũng biết rồi đấy, chuyên ngành đại học của tớ là internet truyền thông." Tống Tuyết che miệng cười gian.

"Vậy sao lại làm cái này?"

"Ai daa, trong nhà cảm thấy làm cái kia vất vả, ở đây có người quen nên cho tớ vào làm, cậu đừng nói cho ai, tớ chỉ nói với mình cậu thôi." Tống Tuyết cười hì hì ngồi sát vào cô.

"Không nói, cậu hỏi tớ nhiều như vậy, nói về cậu đi, cậu có bạn trai chưa?" Thực ra Cố Tưởng Tưởng cũng rất tò mò.

Nhắc tới bạn trai, đôi mắt Tống Tuyết sáng lên, kéo lấy Cố Tưởng Tưởng nói blah blah một tràng. Bạn trai Tống Tuyết là bạn học cấp ba, sau khi tốt nghiệp đại học hai người gặp lại nhau trong buổi họp lớp, biết đối phương năm đó đều có ý thì ở bên nhau, quen nhau một năm, tình cảm rất tốt, họ còn lên kế hoạch sau hai năm thì kết hôn.

"Vậy thì chúc mừng nha." Cô chúc phúc từ đáy lòng.

"Lần sau ba người chúng ta ăn cơm đi, hắn mời khách." Tống Tuyết vui sướиɠ hài lòng nói.

Cố Tưởng Tưởng cho rằng cô ấy chỉ thuận miệng nói, không ngờ qua mấy ngày thật sự kêu cô cùng ăn cơm, cô không tiện từ chối, liền đồng ý đi. Đến nhà hàng cô thấy Tống Tuyết ngồi cùng một người đàn ông, vừa thấy cô liền vẫy tay.

Cố Tưởng Tưởng bước đến, vừa cùng người đàn ông kia đối diện, hai người đều ngây ngẩn cả người, người này là bạn học đại học của cô, Đồng Phong.

"Cố...Tưởng Tưởng?" Đồng Phong kinh ngạc hỏi.

"Cậu là... Đồng Phong?"

"Sao vậy? Hai người biết nhau?" Tống Tuyết cũng kinh ngạc.

"Cố Tưởng Tưởng là bạn đại học của anh, chẳng qua là không cùng khoa." Đồng Phong hơi mất tự nhiên nói.

"Ừ, bọn tớ cũng không thân, chỉ biết nhau mà thôi." Cố Tưởng Tưởng nhàn nhạt mà nói. Đồng Phong trước kia theo đuổi cô, bị cô từ chối còn lì lợm la liếʍ một thời gian, sau đó bị Thường Hạo đánh một trận mới dừng lại, sao Tống Tuyết có thể coi trọng hắn?

"Thật đúng là duyên phận, hóa ra là bạn học." Tống Tuyết vui vẻ, sau khi gọi đồ ăn cô ấy quay ra nói với Cố Tưởng Tưởng, "Vậy cậu nói cho tớ nghe xem, hồi học đại học anh ấy có quá khứ đen tối gì không?"

"Khụ, Tiểu Tuyết, đừng nháo, có thể có quá khứ đen tối gì chứ." Đồng Phong không được tự nhiên, sợ Cố Tưởng Tưởng sẽ nói ra những hành động trước kia của hắn.

Cố Tưởng Tưởng cười như không cười nhìn Đồng Phong, chậm rãi mở miệng nói: "Quá khứ đen tối sao, tớ không biết, chẳng qua..."

"Chẳng qua cái gì?" Tống Tuyết hăng hái, Đồng Phong ngồi bên cạnh, bàn tay chảy đầy mồ hôi.

"Chẳng qua lúc trước ở trường đánh nhau với người khác, liền nổi tiếng." Cố Tưởng Tưởng cười nói.

"Ồ? Nhìn không ra nha..." Tống Tuyết ngạc nhiên nhìn về phía Đồng Phong, "Không ngờ anh nhìn lịch sự văn nhã như vậy còn biết đánh nhau, cho nên đánh người ta thảm đến mức nào mới nổi tiếng như vậy?"

"Không, là ngược lại." Cố Tưởng Tưởng che miệng cười, cô nói cái này tất nhiên là việc Thường Hạo đánh Đồng Phong, lúc ấy nhiều người, bạn học ai cũng thấy, có một thời gian Đồng Phong thật mất mặt.

Nghe thấy Cố Tưởng Tưởng nói vậy, ngược lại Đồng Phong lại nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không nói chuyện trước kia hắn theo đuổi cô là được.

"Ha ha không nghĩ tới, vì cái gì mà bị đánh?" Tống Tuyết không cảm thấy bất công cho Đồng Phong chút nào, ngược lại còn hứng thú hỏi.

"Khụ... Chỉ là cãi nhau một chút thôi, tính tình người kia cũng tương đối bạo lực... Được rồi ăn cơm thôi." Người phục vụ nhanh chóng bê đồ ăn ra, may mắn giải cứu cho hắn.

Lúc sau Cố Tưởng Tưởng không chế nhạo Đồng Phong nữa, cùng Tống Tuyết nói nói cười cười ăn xong cơm, sau khi ba người chào tạm biệt, Đồng Phong mới thả lỏng, hắn hỏi Tống Tuyết: "Quan hệ của em và cô ấy rất tốt sao?"

"Ừm cũng không tệ lắm, thật ra quen biết cũng chưa lâu, nhưng rất hợp ý nhau." Tống Tuyết kéo cánh tay hắn, "Làm sao vậy?"

"Ờ..." Đồng Phong chần chờ nói, "Trước kia cô ấy ở trường...Danh tiếng không được tốt."

"Sao lại không tốt?" Tống Tuyết ngạc nhiên.

"Thì là... Quan hệ nam nữ có chút hỗn loạn..." Đồng Phong nhéo nhéo lòng bàn tay, hắn cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nói như vậy.

"Anh tận mắt nhìn thấy?" Tống Tuyết không tin.

"Thường xuyên có đàn ông tìm cô ấy là sự thật." Thái dương hắn đổ mồ hôi.

"Cái đó bình thường mà, hồi em học đại học cũng có bạn học nam tới tìm nha, Tưởng Tưởng xinh đẹp như vậy, người theo đuổi cô ấy chắc chắn rất nhiều, sao có thể nói là quan hệ nam nữ hỗn loạn." Tống Tuyết không vui, "Mọi người ở trường học anh chắc ghen ghét cô ấy mới loan truyền như vậy đi."

"Ha hả, ai, ai biết được..." Đồng Phong không dám nhiều lời nữa, cùng Tống Tuyết lên xe.

===========

Êu ghét nhất cái thể loại đã không theo đuổi được con gái nhà người ta xong quay sang nói xấu ý >.