Chương 26: Lúc ấy tuổi còn nhỏ

Thương Viễn đi rồi, Cố Tưởng Tưởng mới hỏi Thường Hạo: "Sao anh tìm được chỗ này?"

Thường Hạo bực mình nhìn cô: "Hỏi Tần Tiểu Nguyệt, di động em tắt máy, công ty cũng không quen ai, cũng may cô ấy biết em ở đâu, anh tới đây hỏi thăm xung quanh mới biết." Sau đó hắn ôm cô vào trong lòng, "Tưởng Tưởng, anh đến tìm em nóng chết mất, người toàn mồ hôi."

"Ha đừng nháo, hôi quá, anh mau đi tắm rửa đi!" Cô đấm đá mãi hắn mới buông cô ra, ném xuống một câu xem tối nay anh thu thập em thế nào rồi đi vào phòng tắm. Cô chột dạ mà rụt cổ lại, ngáp cái rồi đi vào giấc ngủ.

Thường Hạo tắm rửa xong đi ra thì thấy cô gái nhỏ đang ngủ nên cũng không gọi cô, dùng notebook cô xử lí một số công việc rồi cũng tới thời gian ăn cơm chiều, hắn gọi cơm hộp rồi đánh thức cô dậy. Cố Tưởng Tưởng cảm thấy hai ngày nay của cô thực sự phí, y chang người tàn tật vậy. Vừa ăn cơm hắn vừa hỏi cô: "Chuyện của em thế nào, sao lại bị ngã?"

Tay gắp thức ăn của cô ngừng lại, lát sau cô mới trầm mặc nói: "Ngày đó em gặp anh ấy."

"Anh ấy" không cần phải nói Thường Hạo cũng biết là ai, hắn nhíu mày: "Anh ta làm gì em?"

"Không có, anh ấy ở phía sau gọi em, em chạy thì bị ngã." Cố Tưởng Tưởng gắp một miếng thức ăn, ra vẻ thoải mái nói, "Cũng may là chưa kịp cho anh ấy đuổi theo."

Thường Hạo nhìn chằm chằm cô vài giây sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Tưởng Tưởng, em có bao giờ nghĩ, sự việc năm đó chỉ là hiểu lầm?"

Cố Tưởng Tưởng dừng lại, buông bát xuống: "Sao em lại không nghĩ tới chứ, nhưng Tiểu Hạo à, lúc trước em quyết liệt như vậy, làm gì còn mặt mũi đi hỏi anh ấy?" Thường Hạo không hé răng, chiếc đũa khuấy đồ ăn trong bát.

"Hôm sau em lại gặp anh ấy." Cô thở dài, "Anh ấy hỏi em năm đó vì cái gì, em... lúc đó quá căng thẳng nên nói đã mấy câu tổn thương."

Thường Hạo gắp miếng thịt vào bát cô: "Em sợ hỏi lại sự thật không phải là hiểu lầm, em sẽ đau khổ một lần nữa, phải không?"

Cố Tưởng Tưởng cười khổ, vẫn là Tiểu Hạo hiểu cô, trước kia tuổi còn nhỏ, đầy kiêu ngạo, cô chỉ nghĩ tới bản thân, cũng không nghĩ ra có khi chỉ là sự hiểu lầm, mà bây giờ cô, vẫn ấu trĩ như cũ, có chết cũng phải giữ lấy sĩ diện, tính xấu này của cô, không sửa được.

"Không nghĩ nữa, ăn cơm đi." Thường Hạo đẩy chén, cô lại tiếp tục bưng bát lên ăn.

Ăn cơm xong, cô lười biếng dựa vào sô pha xem TV, tâm tình hạ xuống, Thường Hạo rửa xong bát đĩa, lại gần bế cô vào lòng, hắn ghé đầu vào cổ cô hít một hơi: "Thơm quá ~"

Cố Tưởng Tưởng bị hắn chọc cho ngứa ngáy, cười hì hì đẩy đầu hắn ra, đẩy tới đẩy lui, Thường Hạo dọc theo cổ cô gặm xuống, bàn tay từ sau lưng với vào ôm lấy con thỏ mập mạp, ngón trỏ và ngón cái nắm lấy đầu nhọn chậm rãi vân vê.

"Ư... a... Tiểu Hạo..." Ánh mắt cô mông lung, miệng nhỏ khẽ mở, cánh môi đỏ mọng. Cô không nhịn được duỗi tay ôm cổ hắn, ưỡn cặρ √υ" về phía trước, người đàn ông tất nhiên sẽ không bỏ qua mỹ vị dâng tới tận cửa, hắn cúi đầu cách một lớp vải ngậm lấy đầṳ ѵú mυ"ŧ vào. Cố Tưởng Tưởng ngân nga khẽ kêu, tay kia của Thường Hạo cũng không nhàn rỗi, tiến vào trong váy vuốt ve tiểu hoa huyệt, đầu ngón tay chạm vào một mảnh ướŧ áŧ, hắn cười đầy tinh quái, "Ướt ~"

Mặt cô đỏ bừng, hai đùi kẹp lại, đem tay của hắn kẹp giữa hai chân, lúc sau lại cảm thấy có gì đó không đúng cô vội tách hai chân ra, Thường Hạo cười to ra tiếng rồi hung hăng hôn lên miệng cô, cắn lỗ tai: "Tưởng Tưởng, sao em lại đáng yêu như vậy?"

"Khốn khϊếp..." Cố Tưởng Tưởng xấu hổ buồn bực véo tiểu đậu đậu trước ngực hắn, thân thể Thường Hạo căng thẳng, ngón tay theo qυầи ɭóŧ trượt vào, chọc vào miệng huyệt, cơ thể cô gái liền mềm nhũn.

Mặt trên người đàn ông xoa vυ" cô, phía dưới chọc tiểu hoa huyệt, miệng hôn hít qua lại cổ cô, một lát sau, Cố Tưởng Tưởng liền quân lính tan rã, mật dịch làm ướt nửa bàn tay của người đàn ông rơi tí tách xuống dưới. Thường Hạo với tay mặc áo mưa, tách hai chân cô đưa lưng lại ngồi trên đùi hắn, đại dươиɠ ѵậŧ từ phía sau căng cứng nhét vào qυầи ɭóŧ, cọ xát hoa huyệt, cô vừa ngứa vừa thoải mái, mông nhỏ vặn vẹo thúc giục hắn đi vào, lần này Thường Hạo không chần chừ, cọ vài cái rồi nhắm ngay tiểu mật động đâm vào.

"A..." Cố Tưởng Tưởng cắn môi chịu đựng sự tra tấn ngọt ngào này, gậy thịt thô dài tách ra lỗ nhỏ từng chút đi vào, hoa huyệt mềm mại bị thọc ra từng luồng nước, theo thịt gậy chảy xuống. Hoa huyệt vẫn là quá nhỏ, khó khăn đi vào một nửa, Thường Hạo vân vê đỉnh âm đế, bóp chặt eo cô ấn xuống, khiến cô gái nhỏ mềm mại kêu ăn không vào. Thường Hạo vừa bực mình vừa buồn cười mà bấm bấm tiểu âm đế, người trong lòng lập tức mềm nhũn tiết ra một lượng mật dịch, người đàn ông càng như được cổ vũ, động một phát, đại dươиɠ ѵậŧ nguyên cây cắm vào.

"Ưʍ...ư...a... to quá..." Lần này nước mắt cô chảy ra, lối vào vốn đã khôi phục như lúc ban đầu bây giờ lại bị thọc mở, cảm giác tê mỏi no năng làm cô vừa sợ hãi vừa yêu thích.

"Để em ăn no sẽ không ăn của người khác." Thường Hạo hôn gương mặt cô, bóp chặt eo cô, dươиɠ ѵậŧ vuốt ve lên.

"A... ưm ~~" gậy thịt thọc vào rút ra khiến cô thoải mái nheo mắt, tiểu huyệt tê tê dại dại, một dòng điện dồn dập nhảy nhót, thủy dịch càng cắm càng nhiều, nhanh chóng thấm ướt một mảng sô pha.

Thường Hạo làm một hồi thấy tiểu mỹ nhân đã quen, lập tức tăng tốc độ ra vào, đại dươиɠ ѵậŧ ở trên bụng lộ ra một cái đường cung, người đàn ông xấu xa đưa tay ra ấn, cô hét lên cao trào.

"A... Không được ấn..." Cố TưởngTưởng mềm mại dựa vào lòng người đàn ông kháng nghị, đáng tiếc lần này hắn không nghe cô, một bên thọc vào rút ra một bên sờ sờ hình dạng của dươиɠ ѵậŧ, không đến vài khiến cô tiết thêm lần nữa, thấy cô khóc sướt mướt phản đối, Thường Hạo vẫn là có chút lương tâm, biết cô hôm nay cũng mệt mỏi thì cũng không trêu chọc cô nữa, hắn làm qua loa bắn ra, bế cô đi tắm rửa.

Tắm rửa xong Thường Hạo cũng không lăn lộn cô, tuy rằng nói muốn thu thập cô nhưng hắn không nỡ. Bôi thuốc cho cô xong, hắn ôm rồi dỗ cô ngủ, một lát sau, cô cũng ngủ rồi, lúc này Thường Hạo đột nhiên nói: "Tưởng Tưởng, cho dù em cùng anh ta có ra sao, trong lòng em cũng phải giữ lại một góc cho anh."

Cơ thể cô cứng lại, một lúc sau, cô ôm lấy eo Thường Hạo: "Sẽ không, Tiểu Hạo, em cùng anh ấy... Không có khả năng."

Thường Hạo hôn đỉnh đầu cô, ôn nhu nói: "Vậy thuận theo tự nhiên đi, chỉ cần em vui vẻ, anh đều sẽ ủng hộ em, ngủ đi."

Đáy mắt Cố Tưởng Tưởng xẹt qua một giọt nước mắt, cô dán sát mặt vào ngực hắn, không nói gì.