Chương 25: Phong thủy xoay vòng

Cố Tưởng Tưởng đáng thương bị lăn lộn một hồi cũng ngủ, Thương Viễn đau lòng thấy cô cơm cũng chưa ăn, đang chuẩn bị mặc quần áo ra cửa mua chút đồ, vừa vặn lúc này di động của cô vang lên, hắn cầm lên thấy hai chữ: Tiểu Hạo. Thương Viễn bí mật nhìn Cố Tưởng Tưởng, lén lút chạy đến phòng khách nghe điện thoại, vừa ấn nghe bên kia truyền đến tiếng nói: "Tưởng Tưởng, em đi đâu vậy? Anh đang ở nhà em."

Thương Viễn lộ ra nụ cười gian: "Khụ, thật ngại quá, Tưởng Tưởng vẫn đang ngủ, khi nào cô ấy dậy sẽ bảo cô ấy gọi lại cho anh."

"......" Bên kia trầm mặc vài giây, sau đó cất cao giọng, "Anh là ai!? Sao lại tiếp điện thoại của Tưởng Tưởng?"

"Anh chính là Tiểu Hạo phải không, xin chào, tôi là người hôm đó đưa Tưởng Tưởng về nhà." Thương Viễn cái đuôi đều vểnh lên tận trời, phải nói là phong thủy quay vòng đi, lúc trước hắn bị nhốt ngoài cửa thất vọng và chán nản biết bao! Hôm nay, cuối cùng hắn cũng rửa được mối nhục khi xưa!!

"Bây giờ hai người đang ở đâu!?" Thường Hạo giận điên lên rồi, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Cái này sao, tôi không tiện nói, chờ Tưởng Tưởng tỉnh dậy anh hỏi cô ấy đi, cứ như vậy đi nha, không nói nữa, chốc nữa tôi gọi cô ấy dậy, cô ấy mệt vừa mới ngủ thôi." Nói xong Thương Viễn liền cúp điện thoại, thuận tay tắt máy luôn, sau đó hắn chống nạnh đứng ở phòng khách cất tiếng cười to trong im lặng, dương dương tự đắc cảm giác thật quá thoải mái!!!

Thường Hạo ở bên kia phát điên, chẳng qua hắn có chút việc, vì cái gì Tưởng Tưởng đã chạy rồi? Đã vậy còn cùng tên đàn ông hôm nọ!! Chắc chắn tên kia đã sử dụng chiêu trò gì để dụ dỗ Tưởng Tưởng rồi! Không được! Hắn phải đi tìm cô!

Thương Viễn sẽ nói cho Cố Tưởng Tưởng là Thường Hạo gọi đến sao? Đương nhiên không, hắn mang theo nụ cười thắng lợi ra bên ngoài mua đồ ăn, rồi mang theo tư thế chính cung trở lại phòng cô, dọc đường đi gặp đồng nghiệp quen biết đều cẩn trọng mà chào hỏi, nhưng có một số đồng nghiệp phát hiện ra lời nói việc làm của hắn khác ngày xưa khá nhiều. Hôm nay Thương tổng giám tương đối nhiệt tình, các đồng nghiệp nghĩ như vậy.

Lúc về nhà Thương Viễn thấy Cố Tưởng Tưởng vẫn đang ngủ, hắn nhẹ nhàng đánh thức cô, dùng giọng điệu ngọt ngấy nói: " Tưởng Tưởng, bảo bối, rời giường, ăn một chút gì, nếu không dạ dày..." Còn chưa nói xong, Tưởng Tưởng đã hô lên, "Nói tiếng người."

"...Tưởng Tưởng dậy ăn cơm." Thương Viễn đáng thương nhìn cô. Cố Tưởng Tưởng ngáp một cái định bò dậy vào toilet rửa mặt, xong lại ngã xuống giường, thấy vậy Thương Viễn vội vàng nâng cô dậy bế kiểu công chúa ôm vào phòng vệ sinh, sau đó lại ôm đi ăn cơm, "cô vợ nhỏ" - Thương Viễn nhanh nhẹn sắp đồ ăn ra, ánh mắt mong chờ nhìn cô. Cố Tưởng Tưởng nội tâm gào thét: Như thế nào lại có cảm giác mình ngủ với một cô gái, sau đó cô gái kia nếu không phải là mình thì không lấy chồng?

Ăn cơm xong cô nhìn Thương Viễn, hạ giọng nói: "Anh cần phải đi."

Đang thu thập chén đũa, cơ thể Thương Viễn cứng đờ, sau đó lộ ra vẻ mặt chực khóc lã chã nước mắt: "Tưởng Tưởng, em đừng không cần anh..."

Cố Tưởng Tưởng dở khóc dở cười: "Không phải hôm qua anh xin em ở lại một đêm sao?" Đã thế không chỉ cho ở lại một đêm, lại còn bị ăn sạch sẽ, nghĩ thế nào cũng là cô bị hại nha, người này sao lại giả bộ đáng thương chứ?

"Tưởng Tưởng, chân em bị thương cũng không tự sinh hoạt được, để anh ở lại chăm sóc em được không, chờ em khỏi hẳn thì anh đi." Thương Viễn chiêu này không trúng lại ra chiêu khác. Cố Tưởng Tưởng vừa nghe cũng cảm thấy có lý, hai chân cô đều đau, lúc đầu một chân bị đau hẳn là thứ hai có thể khôi phục, nhưng hôm nay ngày mai thì lại không tiện, nghĩ như vậy cô cũng gật đầu, "Được rồi, vậy anh ở đây thêm một ngày nữa, sáng thứ hai nhất định phải đi."

"Ừm, Tưởng Tưởng em thật là tốt!" Thương Viễn lập tức biến thành Samoyed nhào vào lòng cô cọ cọ, cô dở khóc dở cười, tên này như trẻ con cảm giác không sai biệt lắm.

Lúc sau cô lại mệt nhọc, rốt cuộc tối qua cùng hôm nay lăn lộn lâu như vậy mà, Thương Viễn bế cô lên giường. Trong lúc ngủ mơ màng liền nghe thấy có người gõ cửa, sau đó Thương Viễn ra mở cửa, tiếp theo truyền đến tiếng hô đau của hắn, cô lập tức tỉnh táo, bò dậy kêu lớn: "Thương Viễn anh làm sao vậy?"

Có người xông tới mở cửa phòng ngủ, ôm lấy cô: "Tưởng Tưởng, sao em lại chạy? Không nói một tiếng với anh?"

"Hả? Tiểu Hạo? Anh..." Cố Tưởng Tưởng ngây ngốc, sao hắn lại đến đây?

Thường Hạo đẩy cô ra, từ trên xuống dưới đánh giá cô một lần, lúc này Thương Viễn cũng đi vào, trên mặt đầy vẻ đáng thương mong chờ nhìn Cố Tưởng Tưởng tố cáo: "Tưởng Tưởng, hắn đánh anh..."

Thường Hạo giống như một con sư tử giận dữ, xoay người nhào tới: "Đánh anh đó thì sao? Ai bảo anh nhận điện thoại của cô ấy? Ai bảo anh tắt máy?"

Thương Viễn thật ra cũng không phải là người yếu đuối, nhưng vào lúc này sự nhỏ mọn của hắn cũng không hơn người khác là bao, hắn biết mình vừa rồi tự tiện nghe điện thoại còn tắt máy là sai trái, vậy không bằng giả bộ yếu thế tranh thủ sự đồng tình của Cố Tưởng Tưởng, do đó hắn trốn đông trốn tây kêu đau với cô đòi cứu mạng, quả nhiên, Cố Tưởng Tưởng trúng chiêu không đành lòng nói: "Tiểu Hạo đừng đánh hắn, chúng ta nói chuyện được không?"

Thường Hạo lúc này mới dừng lại, thở phì phì đi đến mép giường ngồi xuống, hung ác nhìn chằm chằm Thương Viễn. Cố Tưởng quay đầu cùng Thương Viễn nói: "Anh nói đi, sao lại thế này?"

Thương Viễn chỉ tay nói: "Lúc nãy không phải là em đang ngủ sao, anh thấy có người gọi đến thì nhận điện, anh nói với hắn em đang ngủ chốc nữa thì gọi lại, sau đó thì tắt máy."

"Cái rắm! Anh tắt máy làm cái gì!? À!? Không phải là muốn tôi không tìm được Tưởng Tưởng sao?" Thường Hạo vỗ lên mép giường nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tôi cũng không biết sao di động lại tắt, tôi cũng không động vào..." Thương Viễn chết cũng không nhận.

"Được rồi, Thương Viễn, về sau anh không được tự tiện nhận điện thoại của em." Cố Tưởng Tưởng xoa trán, quay đầu nói với Thường Hạo, "Lúc trước không phải anh có việc bận sao, em cũng được cử lại đây quan sát học tập ba tháng, xong thì em trở về nên không nói với anh, nghĩ rằng chờ anh xong việc rồi nói cũng như nhau."

"Chờ anh xong việc?" Thường Hạo nhíu mi, "Tưởng Tưởng, trước kia chuyện gì em cũng nói với anh." Sau đó hắn lại nhìn Thương Viễn rồi nói, "Không phải em nói sẽ không gặp hắn nữa sao?"

Cố Tưởng Tưởng có chút xấu hổ: "Không phải là chân em bị đau sao, hôm qua là hắn đưa em về, giấy tờ cũng bị mất, nên ở nhờ một đêm, thực ra hắn cũng ít nhiều chăm sóc em, bằng không em làm gì cũng không tiện..."

"Chăm sóc em?" Thường Hạo cười như không cười vén tóc cô lên, lộ ra vài vết hôn, "Chăm sóc như vậy?"

Cố Tưởng Tưởng chột dạ quay đầu đi, "Cái này..."

Thương Viễn lập tức cười lạnh: "Trai chưa cưới vợ, gái chưa gả chồng chăm sóc như vậy thì có làm sao? Tôi chính là quang minh chính đại theo đuổi Tưởng Tưởng! Nếu anh không cam lòng thì anh cũng theo đuổi đi!"

Thường Hạo không để ý tới hắn, nhìn chằm chằm Cố Tưởng Tưởng: "Tưởng Tưởng, em nói chuyện không giữ lời."

Cố Tưởng Tưởng có chút tức giận, giọng điệu như kiểu bắt gian kia là cái gì vậy? Cô bĩu môi nói: "Ngày đó không phải anh bỏ đi rất dứt khoát sao, bây giờ hà tất phải nói như vậy."

Thường Hạo vừa nghe những lời này liền hiểu ra, biểu hiện trước đó của cô gái nhỏ tưởng như bình thường lại không bình thường chút nào, đây là chờ cơ hội phản kích sao, hắn bất đắc dĩ thở dài, "Tưởng Tưởng, tối đó anh trêu em thôi..." Sau đó tiến đến tai cô nói, "Hôm đó anh không chuẩn bị áo mưa."

Cố Tưởng Tưởng nghe vậy mặt đỏ bừng, cô trừng mắt liếc hắn một cái, duỗi tay cào hắn: "Anh còn nói!"

"Được được, không nói không nói, chân em thế nào? Đi khám bác sĩ chưa?" Thường Hạo nhanh chóng nói sang chuyện khác.

"Ưm, hai ngày trước có đi khám, nhưng đêm qua một chân khác lại đau, cũng may bác sĩ đã kê thuốc, bôi mấy ngày chắc không có việc gì." Cố Tưởng Tưởng cũng thuận thế lợi dụng tình hình, chuyện này coi như qua đi, Thường Hạo là thanh mai trúc mã của cô, là người rất quan trọng, một chút chuyện nhỏ thế này cũng sẽ không ảnh hưởng tới tình cảm của hai người.

"Anh xong việc rồi, có thể ở bên này chăm sóc em." Thường Hạo sờ đầu cô, sau đó lạnh như băng nói với Thương Viễn, "Người kia, anh có thể cút được rồi."

Thương Viễn sợ hãi, lập tức nhìn Cố Tưởng Tưởng tỏ vẻ đáng thương: "Tưởng Tưởng..."

Đáng tiếc lần này không có tác dụng, có Thường Hạo chăm sóc cô nên không cần Thương Viễn nữa, cô vẫy tay với hắn, "Được rồi, Tiểu Hạo tới cũng không cần phiền anh nữa, anh trở về đi."

Thương Viễn hết hy vọng, chỉ có thể miễn cưỡng rút lui, bày ra vẻ mong đợi: "Anh rảnh rỗi có thể tới thăm em được không?"

"Không được!"

"Có thể nha."

Hai âm thanh đồng thời vang lên, Cố Tưởng Tưởng cùng Thường Hạo liếc nhau, một cái dở khóc dở cười cùng một cái không vui khó chịu.

"Ừ! Nghe Tưởng Tưởng!" Thương Viễn đối Thường Hạo lộ ra một cái tươi cười "đố anh làm khó dễ được tôi", hừ, ngày tháng còn dài, xem ai là người cười đến cuối cùng!

=========

Các tình yêu bắn sao cho mình nhá, ái niiiiii