Chương 13: Đánh mất ấm áp (4)

Gần đây trên dưới Kỳ phủ mọi người đều biết một chuyện, là mỹ thϊếp Tô Tô vốn là người Kỳ nha nội yêu không được, hiện giờ thất sủng.

- Điều này rất rõ ràng. Kỳ nha nội trong một đêm lại trở về bộ dáng trước kia, hoặc là ở bên ngoài cùng hồ bằng cẩu hữu ăn ngon uống say, hoặc là mang theo một thân đầy mùi rượu hồi phủ ôm cơ thϊếp ở trong viện lắc lư, về phần "tâm can" liên tục vang lên trong miệng hắn kia, Tô Tô nhân vật chính của mọi chuyện, lại là người mà mọi người chưa từng thấy qua.

Còn Tô Tô thì sao, nàng vẫn ở sâu trong phòng không ra ngoài, chỉ buổi sáng đi chào buổi sáng Kỳ mẫu, lão thái quân, hoặc là bị lão thái quân giữ lại trong phòng tập chữ. Kỳ nha nội cũng phải vấn án mẫu thân, tổ mẫu, chỉ là mỗi lần đều phải ôm lấy cơ thϊếp, mỗi ngày còn đổi một người, vừa vào phòng liền không coi ai ra gì tán tỉnh một phen với cơ thϊếp. Tô Tô đứng ở một góc, thấy chỉ nhàn nhạt dời ánh mắt.

Trong loại thâm trạch đại viện này, mượn gió bẻ măng, bái cao giẫm thấp là bình thường, đãi ngộ của Tô Tô rất nhanh không tốt như trước, những lời đồn đãi khó lường kia dần dần lại nổi lên mặt nước, thậm chí càng phách lối hơn so với khi Tô Tô vừa mới vào phủ. Khi đó Tô Tô có Kỳ nha nội che chở, Kỳ nha nội nghe được loại lời này, đều là muốn đánh bằng roi. Hiện tại đã khác, chỗ dựa của nàng không còn, một nữ nhân vô thân vô cố, trước kia còn là vợ người ta, không phải là mặc người khác khi dễ sao?

Tô Tô cũng không phải là người nhẫn nhục chịu đựng, ngôn ngữ trọng thương nàng không thèm để ý, nếu múa may đến trước mặt nàng, nàng cũng sẽ không khách khí.

Hôm nay Kỳ nha nội trở về phủ, chỉ thấy một thông phòng che nửa mặt, lê hoa đái vũ nghênh đón, nói thẳng Tô Tô đánh nàng.

Nghe xong nguyên nhân hậu quả, Kỳ nha nội hỏi: "Nàng đâu?"

Thông phòng cắn răng: "Tiện nhân Tô Tô bị lão thái quân triệu đi, ngài...".

Lời của nàng còn chưa dứt, nửa khuôn mặt còn lại bị đánh một cái, nghiêng ngả ngã xuống đất.

Kỳ nha nội từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng liếc nàng một cái: "Ngươi cũng xứng nói đến nàng?" Dứt lời vén áo choàng lên, đi về phía viện lão thái quân.

Hắn vào cửa vừa mới hành lễ với lão thái quân, ánh mắt đã nhìn bốn phía, lại không nhìn thấy bóng dáng Tô Tô, nhất thời có chút hoảng hốt: Người đâu? Có phải bị ủy khuất không? Tổ mẫu có phạt nàng không?

Lão thái quân thu hết bộ dáng này của hắn vào đáy mắt, chỉ thản nhiên nói: "Ở hậu viện tập chữ, ta ăn được nàng sao?"

Bị một câu nói phá vỡ tâm tư, Kỳ nha nội ngượng ngùng: "Tổ mẫu, con——"

Lão thái quân cũng không đợi hắn nói xong, chậm rãi xoay phật châu: "Cãi nhau?"

Lời nói Kỳ nha nội nghẹn ở cổ họng, hồi lâu sau mới phun ra một chữ: "Vâng."

"Mấy ngày nay ngươi nhảy lên nhảy xuống giày vò, người ta một câu chưa từng nói." Lão thái quân nhìn bộ dáng ánh mắt tôn tử dần dần ảm đạm, trong lòng khẽ thở dài: "Nếu là nghĩ không thông, liền đi ra ngoài một chút thôi, chờ suy nghĩ rõ ràng, không để tâm vào chuyện vụn vặt, lại trở về sống thật tốt qua ngày —— bộ dáng này của ngươi, đừng nói Tô Tô, Trần gia đều nhìn không nổi."

Hôn sự của hai nhà Kỳ Trần dự kiến vào ngày mùng 8 tháng 3, cách nay còn một thời gian.

Kỳ nha nội trầm ngâm thật lâu, gật đầu với tổ mẫu: "Mấy ngày trước nghe A Mỗ nói sản nghiệp Phúc Châu có chút thay đổi, tôn nhi khởi hành đi xem một chút." Phải biết rằng, Kỳ nha nội mặc dù là một thiếu gia ăn chơi trác táng dựa vào ân huệ của tổ tiên, ngày thường cũng không làm chút chuyện như cưỡi ngựa nhìn ưng, ví dụ như mẫu thân hắn Lưu thị mang tới rất nhiều sản nghiệp bên trong đồ cưới, Kỳ nha nội làm thiếu đông gia (cậu chủ nhỏ), thỉnh thoảng cũng phải đi xem.

Lão thái quân tự nhiên đồng ý, khoát tay áo.

Kỳ nha nội khom người cáo lui, nhưng đi tới trước cửa, hắn dừng bước, bổ sung một câu: "Tô thị nàng... Tính tình bướng bỉnh, tôn nhi không cẩn thận cùng nàng nháo một chút không vui, trong phủ đã lập tức có người nghe gió bỏ đá xuống giếng. Trong thời gian tôn nhi rời khỏi này, kính xin tổ mẫu nể mặt Tô thị ngày thường bồi ngài viết chữ, chiếu cố nàng một chút, không để nàng bị người khác khi dễ."

Lão thái quân bật cười đáp lại.

Ngày hôm sau, Kỳ nha nội nhanh chóng chuẩn bị hành trang, chuẩn bị đi Phúc Châu. Một đám nữ quyến tự nhiên chạy đến trước cửa đưa tiễn, Kỳ nha nội dưới sự dặn dò của mẫu thân xoay người lên ngựa, ánh mắt dừng ở trên người Tô Tô bên cạnh lão thái quân.

Tô Tô mặc một bộ váy màu xanh nhạt dịu dàng, yên lặng nhìn chăm chú vào hắn.

Chỉ liếc mắt nhìn nhau, trái tim Kỳ nha nội lại bắt đầu đau đớn từng trận.

Tô Tô. Hắn hét lên gọi nàng ở trong lòng, sau đó nói: "Ta đi."

Lão thái quân gật đầu, chợt nhẹ nhàng đẩy Tô Tô một cái: "Đi tiễn Hành ca."

Tô Tô thuận thuận theo đi tới trước ngựa của Kỳ nha nội, nâng mắt lên ôn nhu nói: "Một đường bình an."

Kỳ nha nội cúi đầu nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng mím chặt môi khẽ kẹp bụng ngựa: "Giá!"

Xe ngựa ở phía sau hắn cũng chậm rãi khởi động, Tô Tô đứng ở ven đường nhìn hắn rời đi —— Kỳ nha nội quay đầu lại liếc mắt một cái, thấy nàng đang nhìn, nhanh chóng xoay đầu trở về.

Mọi người đều thấy hắn tránh Tô Tô như tránh rắn độc, nhất thời ầm ầm. Trên thực tế chỉ có Kỳ nha nội tự mình biết, nếu lại dừng lại một chút, hắn liền không muốn đi, giống như hiện tại, hắn vừa mới khởi hành, cũng đã ngóng trông đường về.

...... Lúc này mới nhịn không đến nửa tháng, hắn liền bắt đầu hèn hạ, muốn trở lại bên người Tô Tô vẫy đuôi chó cầu xin.

Tô Tô: Ngươi nói xem vì sao ta lại mặc đồ xanh lá cây