Chương 12: Đánh mất ấm áp (3)

Ở trước mặt Tô Tô, Kỳ nha nội chưa bao giờ tức giận như vậy.

Ở trên đường cái hắn vẫn nghẹn không phát tác, chỉ là nắm cánh tay Tô Tô đi rất nhanh, chờ lên xe ngựa, liền nhịn không được nữa, đầu tiên là âm dương quái khí nói một câu: "Nàng còn rất che chở tiểu tử kia?" Theo đó, ngọn lửa càng lớn hơn: "Có phải nàng vẫn còn coi mình người nhà đó đúng không?"

Tô Tô bị hắn nắm đến đau đớn, cố gắng giãy giụa, lại bị Kỳ nha nội kéo qua.

Hắn bóp cằm Tô Tô ép nàng nhìn vào mắt hắn: "Có phải nàng —— còn muốn trở về ôn lại chuyện cũ với gã kia không?"

Tô Tô đau đớn, sắc mặt trắng bệch: "Thϊếp... Không có khả năng đó."

Nàng nói rằng rằng nàng không thể, chứ không phải không muốn.

Ánh mắt Kỳ nha nội ảm đạm xuống. Hắn cười cười: "À." sau đó buông Tô Tô ra: "Nàng trốn không thoát ngũ chỉ sơn của gia."

Nhưng vậy thì sao chứ?

Hắn đột nhiên bị một loại cảm giác vô lực mãnh liệt bao bọc: hắn nắm chặt con người Tô Tô, nhưng đối với trái tim của nàng lại không có cách nào có được. Nàng ở nơi gần hắn nhất, đặt ở vị trí trong tầm tay, gần như là ngày ngày ôn tồn với hắn —— nhưng nàng cũng không yêu hắn, tất cả đều là mong muốn đơn phương của mình.

Hóa ra đây chính là yêu mà không được sao?

Hóa ra lại đau như vậy sao?

Bả vai trong Kỳ nha nội sụp đổ, trong mắt đào hoa cũng mất đi hào quang ngắn ngủi. Hắn không khỏi hồi tưởng lại những nữ tử mình đã trải qua trong vui vẻ trước kia, rõ ràng cũng có thời điểm ý loạn tình mê, nhưng vì sao lúc đó không sao cả? Vì sao có thể tiêu sái toàn thân trở ra? Tại sao bây giờ - hắn sẽ quan tâm như vậy?

Hắn để ý nàng không ăn dấm của Mai Cầm, để ý nàng không ngăn cản mình cưới thê tử, để ý nàng bày ra vẻ mặt ôn hòa với người đã từng là tiểu thúc, để ý nàng bình tĩnh lãnh đạm đối với mình... Mà tất cả những điều này, đều là nàng không thèm để ý.

"Nàng thích gia một chút, được không?" Sau một lúc trầm mặc rất lâu, Kỳ nha nội nâng đôi mắt đỏ bừng lên, nắm chặt hai vai Tô Tô, giọng nói khàn khàn: "Một chút cũng được —— Tô Tô ——"

Tô Tô nhíu mày không nói.

Giọng điệu Kỳ nha nội mang theo cầu xin: "Tô Tô, nàng nói chuyện đi?"

Tô Tô nhìn nam nhân trước mặt, nam nhân cho tới bây giờ hoành hành vô kỵ, tùy tâm sở dục này, bộ dáng hiện tại của hắn vậy mà lại có chút đáng thương.

"Kỳ Hành." Nàng nói: "Ta không có khả năng từ chối ngươi, nhưng ta có quyền không thích ngươi."

Thanh âm không lớn, giọng nói nhẹ nhàng, mỗi một chữ lại chém đinh chặt sắt.

Sắc mặt Kỳ nha nội càng lúc càng trắng bệch, giống như bị tuyên án tử hình. Lông mày hắn nhíu chặt lại buông ra, mấy lần lặp đi lặp lại, lại dùng âm lượng sợ quấy nhiễu cái gì đó mà nhẹ nhàng hỏi: "Cho nên... Nàng không thể nhìn thấy những chuyện mà ta làm chỉ vì để cho nàng thích ta một chút sao? Cũng không tin ta sẽ thay đổi, sẽ cùng nàng sống cả đời sao?"

"Ta không phải là không nhìn thấy." Tô Tô lắc đầu. Nàng không mù, ngày thường nàng mặc dù không nói, nhưng cũng nhìn những thay đổi Kỳ nha nội ở trong mắt, biết người này cũng không phải hoàn toàn là người thối nát. Nhưng hắn muốn làm thế nào để thay đổi, thay đổi như thế nào, đó là chuyện của hắn, không có liên quan đến Tô Tô: "Nhưng ngươi nói cả đời, ta không muốn tin, cũng không dám tin."

Lời thề của nam nhân ở trong mắt Tô Tô không khác gì ảo ảnh, chuyện sau này ai dám nói chắc? Thanh niên khi cưới nàng cũng nói muốn cùng nàng đầu bạc không rời, nhưng sau đó thì sao? Tô Tô chưa bao giờ ký thác phần đời còn lại của mình vào một câu hứa hẹn không có căn cứ như vậy, nàng chỉ tin tưởng mình.

Kỳ nha nội hoàn toàn lâm vào trầm mặc.

Hai người ngồi đối diện nhau trong xe ngựa, cũng không cách xa lắm, lại giống như cách một rãnh trời.

Thật lâu sau, Kỳ nha nội cười cười, phá vỡ mảnh tĩnh mịch này: "Ta biết rồi."

"Nếu nàng không thèm muốn —— gia kia cẩn thận cẩn thận từng li từng tí, giống như một con chó nhìn sắc mặt của nàng nhìn trước ngó sau kia, chính là gia hèn hạ." Trong mắt Kỳ nha nội có một vài thứ vỡ vụn, thay vào đó là tàn nhẫn lạnh như băng. Hắn nghiêng người, hai tay chống đỡ bên cạnh Tô Tô, giam cầm nàng ở vùng đất trong lòng mình, ở bên tai nàng chậm rãi nói: "Lúc ở Tây Đường, làm sao nàng lại khóc trước mặt gia, nàng theo gia cũng hơn một năm, sao vẫn không nhớ lâu vậy?"

Tô Tô rùng mình một cái, nàng chống tay muốn ngăn cản hắn, lại vô sự tại nổ, chỉ có thể trở mắt thấy hắn dễ dàng cởϊ áσ choàng của mình, xé vạt áo trước, lột thắt lưng ra —— lửa giận Kỳ nha nội biến thành dục hỏa, hắn cấp bách muốn phát tiết ra, muốn áp dụng lên người Tô Tô, làm cho nàng cũng cảm nhận được nỗi đau sắp xé rách hắn.

Kỳ nha nội cuồng loạn cắn cổ Tô Tô, chống cự của nàng rất nhanh trở nên vô lực, trở nên thuần phục, không nhúc nhích, thật giống như lúc ban đầu, giống như lần đầu tiên hắn cường chiếm nàng, mệt mỏi nhận mệnh.

Chỉ là lần này, hắn nghe thấy nàng đột nhiên nói một câu.

"Ta ghét ngươi, Kỳ Hành."

Động tác Kỳ nha nội dừng lại, trái tim đã đau đến chết lặng.

Hắn tách hai chân Tô Tô ra, tàn nhẫn, dùng sức đâm vào.

"Dù sao... Nàng cũng chưa bao giờ thích ta."

...

...

Xe ngựa đã sớm đến hậu viện Kỳ phủ, dừng lại thật lâu, hạ nhân lui xa mới nhìn thấy Kỳ nha nội vén rèm đi ra.

Trước nay chưa từng có, hắn không có quay đầu dẫn Tô Tô, mà là vung áo choàng, sải bước đi về phía viện tử Kỳ mẫu —— hạ nhân rất nhanh nghe được tiếng gió, chính miệng Kỳ nha nội đáp ứng một môn hôn sự mà hắn vốn kháng cự vô cùng với mẫu thân.

Mà ở xe ngựa này, lại là rất lâu sau khi, Tô Tô mới đi xuống.

Sắc mặt nàng tái nhợt, búi tóc lộn xộn, bước chân cũng có chút bất ổn, lại từ chối tỳ nữ nâng đỡ, chính mình từng bước đi về phòng mình, nặng nề khép cửa lại.