Chương 14: Loạn ly (1)

Kỳ nha nội vừa đi, Kỳ phủ hoàn toàn trở thành thiên hạ của nữ nhân, mấy cơ thϊếp trong viện còn muốn nhân cơ hội hung hăng chỉnh Tô Tô một phen, ai ngờ lão thái quân vung tay lên, gọi Tô Tô đến viện bà hầu hạ, một đám người chỉ có thể lần nữa lực bất tòng tâm. Cuộc sống của Tô Tô vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là luyện chữ, giúp lão thái quân đọc thư Kỳ nha nội gửi về, không bị hãm hại và gây khó dễ gì.

Trọng điểm hiện giờ trong phủ là chuẩn bị hôn sự Kỳ nha nội, mỗi ngày các loại tôi tớ mang đồ đạc đi qua đi lại, thật là náo nhiệt, đèn l*иg đỏ, chữ hỉ đỏ đều treo lên, bộ dáng vui mừng, đại khái là tảng đá lớn vẫn treo trong lòng rơi xuống đất, khuôn mặt chữ quốc (国) trước sau như một của của Kỳ mẫu cũng nhuộm vài phần màu sắc nhẹ nhàng.

Nhưng thời gian dần trôi qua, bầu không khí trong thành Hàng Châu trở nên nặng nề và căng thẳng.

Địch Di ở phía bắc nghe nói đã vượt sông Trường Giang, mười vạn thiết kỵ trực tiếp ép Giang Ninh phủ (Nam Kinh). Phải biết nếu Giang Ninh phủ bị công phá, hai con đường màu mỡ này sẽ không chút hồi hộp rơi vào miệng sói, đứng mũi chịu sào chính là Hàng Châu. Năm mươi năm trước, thảm trạng khi Địch Di vượt sông Hoàng Hà đi vào Thái Nguyên phủ, Khai Phong phủ hiện giờ vẫn còn truyền tai nhau trong dân gian —— mỗi lần đến một thành, liền tàn sát một thành, thành giàu có nhất thế gian ngày xưa trong khoảnh khắc đã trở thành địa ngục nhân gian xác người khắp nơi, lộ doanh bạch cốt.

Kỳ mẫu vốn còn chưa quá tin tưởng: Nếu thực sự là Nam Kinh bị vây quanh, lão gia bên kia hẳn là đã sớm có tin tức, huống chi Trường Giang thiên hiểm, Hồ Mã sao có thể dễ dàng vượt qua?

Nhưng khi trong thành dần dần tràn vào càng ngày càng nhiều người tị nạn xanh xao vàng vọt, thư gửi tới Nam Kinh tất cả đều như đá chìm xuống biển, Kỳ mẫu bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Bà không dám chuyên quyền, vội vàng thông báo lão thái quân. Phật châu trong tay lão thái quân vang lên, một câu nói khiến trái tim Kỳ mẫu chìm xuống đáy cốc: "Độn gạo đồn lương, chỉnh đốn ngựa, giảm bớt nô bộc, sớm chuẩn bị."

Kỳ mẫu gian nan chen ra một cái "Vâng" từ trong cổ họng, rồi vội vàng đi làm.

Ai biết tốc độ công thành đoạt đất của Địch Di vượt xa tưởng tượng của mọi người —— kho gạo của Kỳ phủ còn chưa kịp tích trữ một nửa, phía bắc đã có tin tức xác thực truyền tới: Giang Ninh phủ rơi, Hoàng đế hốt hoảng chạy về phía Nam, con trai thứ tư của Địch Di Đại Hãn Oát Chuẩn Tư Liệt dẫn năm vạn quân dẫn đầu xuôi Nam, trực tiếp đến thành Hàng Châu.

Năm xưa có câu nói "Địch Di chưa tròn vạn, tròn vạn bất địch", ý tứ chính là thiết kỵ của Địch Di nếu thành một vạn, chính là đao binh sắc bén nhất thế gian, có thể dễ dàng xé rách hết thảy phòng tuyến nghiêm ngặt, thành trì kiên cố, mà bây giờ đây là năm vạn, còn từ trong lời đồn nghe được con trai thứ tư của Oát Chuẩn Tư Liệt như La Sát còn sống dẫn binh —— đủ để khiến Hán tướng sớm bị đánh mất xương nghe tin mất mật.

Trong thành nhất thời đại loạn, mà Kỳ phủ lại trở thành một nồi cháo, có tôi tớ từ ban đêm trộm đồ chạy, có cơ thϊếp khóc lóc kêu muốn về nhà, nam nhân vắng mặt làm cho một đám nữ nhân xưa nay luôn được nuôi dưỡng đến không có chủ ý của mình hoang mang lo sợ, chỉ mong Kỳ nha nội hoặc Kỳ lão gia có thể mau chóng trở về, lại chống đỡ một mảnh trời vì các nàng.

Nhưng hai người này một người ở Nam, một ở Bắc, tất cả đều không có tin tức gì.

"Nếu Hàng Châu bị vây, tin tức tự nhiên không vào được cũng không ra được." Thời khắc mấu chốt, là lão thái quân chống nạng đầu rồng run rẩy đi ra, chủ trì sự vụ trong phủ, gọi toàn bộ tôi tớ, nô tỳ, quản sự, nữ quyến Kỳ phủ đến trước mặt: "Hiện giờ thời kỳ bất thường, chư vị cầu đều là một con đường sống của mình, lão thân không thể chỉ trích, muốn đi tự có thể rời đi, đến chỗ quản sự lĩnh tốt tiền bạc tháng này —— chỉ là nhớ đạo lý ra khỏi Kỳ phủ ta tuyệt không quay đầu lại. Không muốn đi liền an phận, có lực xuất lực mạnh mẽ, mọi người cố gắng cùng chung tay, Kỳ thị trăm năm đại tộc, sụp xuống được —— nếu lại để cho lão thân nghe được lời dao động lòng người, chớ trách lão thân không niệm tình cảm nhiều năm."

Mọi người tản ra bốn phía, thật đúng là có vài người hạ quyết tâm muốn rời đi: Cây to đón gió, cửa Kỳ phủ cao hơn nữa, tường có dày hơn nữa, trong binh loạn cũng không phải không có sơ hở nào. Chỉ mới hai ngày, Kỳ phủ lớn như vậy liền trống rỗng một nửa, những đèn l*иg đỏ dùng trong kết hôn, chữ hỉ đỏ còn chưa kịp lấy xuống, ở trong gió xuân thê lương lung la lung lay, phát ra âm thanh yếu ớt.

Tô Tô biết thời cuộc biến hóa, đi theo bên cạnh lão thái quân giúp bà xử lý sự tình. Cô cô bên cạnh lão thái quân bởi vì lo lắng nhi tử mấy ngày trước cũng từ từ rời đi, Tô Tô liền đứng lên, chiếu cố sinh hoạt của lão thái quân, ban đêm nàng nằm trên giường nhỏ, nghe ngoài phòng mưa phùn gõ cửa sổ, nghe tiếng ho khan đè nén của lão thái quân trong phòng, hồi lâu sau mới nặng nề nhắm mắt lại.

...

Ngày thứ năm mươi thành Hàng Châu bị vây, lương thực bên trong Kỳ phủ đã không đủ ăn.

Đây vẫn là đại tộc có lương thực, trên đường bên ngoài sớm đã có bình dân không ăn được cơm đang khóc cầu xin bố thí một chút, trong dự liệu không ai để ý tới. Không bao lâu nữa, những người không ăn được cơm này sẽ vì một miếng ăn để no bụng mà đi trộm, đi cướp, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng không thể tưởng tượng được, vì thế Kỳ phủ phá hủy một bộ phận bàn ghế, dùng để gia cố các cửa lớn.

Tô Tô trước đó thừa dịp mưa xuân miên man kêu gọi quản sự lấy chút hạt giống rau, nhổ bỏ toàn bộ hoa cỏ trong vườn để trồng rau, hiện giờ lại cũng mọc thành mấy gốc cây, có thể cứu cơn cấp bách trước mắt trong phủ, nhưng một khi gạo ăn sạch, những món ăn này còn lâu mới đủ.

Thành Hàng Châu bị vây ngày thứ sáu mươi ba, tin dữ truyền đến, lúc Nam Kinh sụp đổ, Kỳ lão gia hàng Địch Di, ở trước mặt Đại Hãn Oát Chuẩn Tư Liệt làm qua truyền sự, tự cho là bảo vệ được thân giá phú quý, không ngờ một ngày thông báo không kịp thời, chậm trễ quân cơ, bị nguyên soái Địch Di Oát Chuẩn Tông Lộc một đao chém. Học trò của Kỳ lão gia niệm sư ân, mạo hiểm mang theo phong thư tới, cũng nhắc nhở Kỳ gia, Địch Di binh cường mã tráng, Hàng Châu ngã xuống là chuyện sớm muộn, sau đó sẽ phải tàn sát thành, sớm rút đi mới có một đường sống.

Đọc xong thư, Kỳ mẫu hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ, mấy thϊếp thất của lão thái gia, mấy tôi tớ còn lại cũng khóc không ngừng, không biết là khóc lão gia hay là khóc mình. Trong sảnh đường nhất thời hỗn loạn không chịu nổi, chỉ có lão thái quân gắt gao cầm giấy viết thư, dưới nỗi đau mất con thật lớn, bà một giọt nước mắt không chảy, không nói một tiếng.

"Thu xếp đồ đạc, tối nay canh ba mở cửa hông, Phương tỷ (tên Kỳ mẫu) dẫn mọi người rút lui, dọc theo đường phía sau đi về phía Nam, cửa nước vẫn thông, thuê một chiếc thuyền nhỏ chạy ra ngoài." Dần dần hoàng hôn buông xuống, lão thái quân sai người ấn huyệt nhân trung đánh thức Kỳ mẫu, không đợi đối phương khóc liền lạnh nhạt phân phó: "Trong nhà mấy kiến lớn cũng không cần mang theo, kim ngân khi mang theo dùng vải lanh bọc lại kỹ..."

Kỳ mẫu vẫn chìm trong bi thương vô cùng, nghẹn không ngừng.

"Lưu Phương!" Hai mắt lão thái quân chợt mở to, lóe ra ánh sáng sắc bén, một khắc này Quận quân do hoàng đế thân phong, nữ nhân có địa vị tôn sùng nhất Kỳ thị rõ ràng bộc phát ra uy áp cực kỳ rung động, trấn động cả sảnh đường ồn ào xuống: "Ngươi là chủ mẫu Kỳ gia! Gào thét cái gì!"

Kỳ mẫu há miệng, dùng sức nuốt tiếng khóc, cắn răng gật đầu: "Tức phụ đi làm." Mọi người lại vội vàng tản ra bốn phía, chỉ là lúc này càng thêm cấp bách —— bất ngờ không kịp đề phòng, bọn họ ngay cả pháo đài Kỳ phủ này cũng bị mất đi.

Đợi đến khi mọi người đều tản đi, lão thái quân chợt ho khan kịch liệt, khụ khụ khom lưng, phải dùng hai tay gắt gao nắm nạng mới có thể chống đỡ thân thể. Tô Tô chưa rời đi, vội vàng ngồi xổm bên cạnh bà rót cho bà một chén trà, lại vì bà thuận lưng.

Lão thái quân hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, nhìn Tô Tô gần trong gang tấc, bắt lấy tay nàng.

"Ngươi cũng đi thu dọn đồ đạc đi." Thanh âm lão thái quân bởi vì suy yếu mà mềm mại xuống, không trung khí mười phần như bình thường: "Ngươi xinh đẹp, ở bên ngoài tuyệt đối nhớ phải che giấu khuôn mặt này."

Tô Tô nghe bà nói, đều là vì những người khác chỉ một con đường, lại chưa từng nhắc tới mình.

"Ngài không đi sao?" Tô Tô nhíu mày.

"Già rồi, đi không được, cũng không muốn đi." Lão thái quân nhìn môn đình trống rỗng, nhìn lương đống trên đầu cùng tấm biển rồng bay phượng múa, đấm vào vào chân mình: "Một cái xương già, đi trên đường, cũng sẽ thành gánh nặng của các ngươi."

Tô Tô lắc đầu: "Lão thái quân là chủ tâm của Kỳ gia..." Nhưng dựa vào một Kỳ mẫu, không trấn áp được người khác.

"Cho nên a, Kỳ gia ở chỗ này, ta không đi." Lão thái quân sờ sờ đầu nàng: "Không cần lo lắng cho ta, sau khi ra khỏi thành mọi việc đều cẩn thận, đi Phúc Châu tìm Hành ca, biết không?"

Tô Tô còn muốn nói cái gì đó nữa, lão thái quân đẩy nàng, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại: "Đi thu thập đi, ta có chút mệt mỏi, chợp mắt một lát."

Tô Tô cắn răng, đứng dậy đi vào viện mình. Giờ phút này nhóm cơ thϊếp ngày thường thấy nàng như gà chọi đều không còn tâm tư tìm nàng gây phiền toái, đều ở trong bóng đêm mờ mịt luống cuống tay chân thu thập trang sức, vàng bạc của mình. Tô Tô nhìn thoáng qua, cũng đi vào phòng mình, nhưng đối mặt với châu ngọc khinh do Kỳ nha nội vơ vét vào trong phòng này, lại chỉ thay một thân quần áo không có hoa văn, lại cầm chút đồ ăn bỏ vào trong túi áo, xoay người đi vào trong viện lão thái quân thu thập đồ đạc của bà.

Tốc độ của nàng rất nhanh, không bao lâu sau mang theo cái bọc, kẹp một bộ áo bông nặng nề đi ra tìm lão thái quân giúp bà thay, đi vào trong sảnh, đã thấy Kỳ mẫu kinh ngạc ở một bên, mím chặt môi không nói một lời.

Tô Tô theo ánh mắt của bà nhìn qua ——

Lão thái quân ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, hai tay chống trượng, hai mắt nhắm nghiền, đã không còn hô hấp.