Chương 9: Từ nhỏ biến thành lớn

Diệp Trì nhớ rõ lúc mình đi đưa tiền lẻ, cái sọt còn đầy, sao mới chạy một lúc về tới cái sọt lại trống không.

Diệp Quốc Thịnh cười nói: “Ừm, bán xong rồi!”

Diệp Trì kinh ngạc: “Bán thế nào nhanh như vậy?”

Diệp Quốc Thịnh cười nói: “Cháu hét to.”

Diệp Quốc Thịnh vừa dứt lời, lại có người tiến đến hỏi măng, đáng tiếc không còn một cây, người nọ có chút thất vọng mà rời đi, trước khi đi tỏ vẻ ngày mai lại đến mua.

Diệp Trì nghe vậy thúc giục Diệp Quốc Thịnh lên núi đào măng, Diệp Quốc Thịnh kiên nhẫn nhìn về phía Diệp Trì giải thích: "Chợ trấn Cảnh Sơn có nhiều người như vậy, trừ phi ngày lễ ngày tết, bằng không mọi chỉ có chợ sáng."

Hết chợ sáng, chợ liền không có người nào, dù bây giờ ông có lên núi đào măng, cũng bán không được, huống chi đào măng còn cần một thời gian.

Diệp Trì cái hiểu cái không hỏi: “Lát nữa chúng ta không tới chợ nữa sao?”

Diệp Quốc Thịnh gật đầu: “Không tới, ngày mai lại đến.”

“Ngày mai cháu cũng tới.”

“Được, chúng ta về nhà trước.”

Diệp Quốc Thịnh vác cái sọt, dắt tay Diệp Trì, ông cháu hai người tâm tình vui sướиɠ mà đi ra khỏi đoàn người bán hàng, nhưng làm người mang mũ bông hâm mộ không thôi, thật không ai nghĩ một già một trẻ có bản lĩnh như vậy, không đến buổi trưa đã bán hết măng dính bùn đất.

Đây cũng là việc Diệp Quốc Thịnh tưởng tượng không được, vừa rồi vẫn là không ai hỏi thăm, Diệp Trì hét to một cái, mọi người giống như tranh nhau mua.

Thật là một chuyện vui, tâm trạng phấn trấn.

Diệp Quốc Thịnh sống 70 năm, đặc biệt là gần mười năm nay, cuộc sống ông chậm rãi buồn tẻ, ông thật sự cảm thấy cuộc sống của mình cứ như vậy không cần thay đổi gì cả, chuyện gì cũng không có ý nghĩa, chính là hôm nay ông đột nhiên như tìm được ý nghĩa cuộc sống.

Thật ra cũng chỉ là trải nghiệm trở thành người bán hàng một lần, bán măng một lần, ông cảm giác toàn bộ thế giới đều mới tinh, không ý thức được mình bị Diệp Trì hoạt bát ảnh hưởng, trong lòng chỉ cảm thấy có Diệp Trì thật tốt, quay đầu lại nhìn Diệp Trì, Diệp Trì nhìn chằm chằm nơi nào đó.

Diệp Quốc Thịnh nhìn theo ánh mắt Diệp Trì, nhìn thấy một cái xe chở hồ lô ngào đường, Diệp Trì còn nhìn không chớp mắt.

Diệp Quốc Thịnh gọi: “Diệp Trì.”

Diệp Trì quay đầu nhìn Diệp Quốc Thịnh: “Ông nội.”

Diệp Quốc Thịnh hỏi: “Cháu muốn ăn kẹo hồ lô?”

Diệp Trì lập tức gật đầu, tiếp theo lại đột nhiên lắc đầu, giống như cảm thấy nói dối không tốt, sau đó lại nói: “Kẹo hồ lô đi rồi.”

“Vừa rồi kẹo hồ lô ở chỗ này, sao cháu không gọi ông?”

“Bởi vì ông nội không có tiền.” Cậu không muốn tiêu tiền linh tinh.

Diệp Quốc Thịnh vỗ vỗ túi phình phình: “Ông nội hiện tại có tiền.”

Diệp Trì chớp mắt hai cái, hỏi: “Ông nội ông có bao nhiêu?”

“Không biết.” Diệp Quốc Thịnh nhỏ giọng nói: “Chúng ta về nhà số trước, đếm xem chúng ta có bao nhiêu tiền.”

Diệp Trì gật đầu.

Diệp Trì cao hứng mà lôi kéo tay Diệp Quốc Thịnh, ông cháu hai người bước chân hữu lực mà về Diệp gia, làm cho hàng xóm nói Diệp Quốc Thịnh có tôn tử có tiền, biến thành thiếu niên, Diệp Quốc Thịnh ha hả cười cùng Diệp Trì về đến nhà.

Vừa đến nhà, Diệp Trì chạy vọt vào phòng xem Đại Hắc mở mắt không, Đại Hắc vẫn như cũ nhắm mắt, cậu cũng không thất vọng, lấy chút nước cho Đại Hắc uống, sau đó cùng Diệp Quốc Thịnh ngồi xổm trong viện đếm tiền.

Lúc nãy vội quá ông Thịnh chưa kịp cất kĩ tiền, chỉ bỏ nhanh vào túi. Giờ lấy ra có vài đồng xu rơi lả tả.

“Ai nha, rớt ra một cái, lại rớt ra một cái.” Diệp Trì chạy nhanh đuổi theo ba bốn tiền xu chạy, nhặt được để tới trước mặt Diệp Quốc Thịnh, để cùng số tiền lẻ khác.

Mặt giá trị mười khối, năm khối, một khối, 5 mao, một mao, Diệp Trì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền như vậy, cao hứng mà nói: “Oa, thật nhiều tiền.”

Diệp Quốc Thịnh cười hỏi: “Nhiều sao?”

Diệp Trì thật mạnh gật đầu: “Siêu nhiều!”

“Đều là chúng ta kiếm.”

“Đếm đếm.”

“Đếm đếm.”

Ông cháu hai người vây quanh một tiểu đống tiền lẻ, tiền giấy một bên, tiền xu một bên, Diệp Quốc Thịnh đếm số tiền giấy, Diệp Trì đếm tiền xu.

Diệp Quốc Thịnh hỏi: “Cháu biết giá trị tiền sao?”

Diệp Trì nói: “Cháu biết cháu biết, hai mươi, mười khối, năm khối, một khối, một mao, lớn hơn cháu không biết, cháu còn học số học, 5 mao tiền thêm sáu mao tiền là một khối một mao tiền.”

“Đúng vậy, thật thông minh, đếm đi.”

“Dạ.” Diệp Trì cúi đầu đem tiền xu phân loại, một khối cùng một khối, 5 mao cùng 5 mao, một mao cùng một mao mã, sau đó lại chậm rãi đếm số.

Ông cháu hai người đếm xong, tổng cộng 196 khối tám mao tiền, trừ gốc Diệp Quốc Thịnh có 52 khối hai mao tiền, chẳng khác nào nói kiếm lời 144 khối sáu mao tiền.

Diệp Quốc Thịnh nói: “Chúng ta kiếm lời 144 khối sáu mao tiền.”

Vượt qua một trăm đồng tiền, đối với Diệp Trì mà nói chính là rất nhiều, Diệp Trì kinh ngạc cảm thán một tiếng: “Oa, thật nhiều! Ông nội, chúng ta thật là lợi hại!”

“Đúng vậy, chúng ta thật là lợi hại.”

“Chúng ta về sau có thể kiếm càng nhiều.”

“Không sai.”

Diệp Quốc Thịnh vui vẻ không thua kém Diệp Trì, tuy rằng chỉ có hơn một trăm đồng tiền, cũng không thể đại biểu về sau thành công, cũng không thể giải quyết cảnh túng quẫn trước mắt, nhưng quả thực làm ông hiểu về cuộc sống mới, cảm thấy cả người đều có sức sống, đem tiền cất lại vào trong túi nghĩ nghĩ, lấy ra một khối tiền đưa cho Diệp Trì nói: “Cho cháu tiền tiêu vặt, tự mình cất.”

“Tự cháu cất?”

“Đúng vậy.”

“Cháu không cất được không?”

“Cháu không cất, cháu muốn làm gì?”

Diệp Trì hơi hơi cúi đầu, tay nhỏ lấy một khối tiền xu, nhỏ giọng mà nói: “Cháu muốn, cháu muốn, cháu muốn mua kẹo hồ lô ăn.”

Thì ra còn đang suy nghĩ kẹo hồ lô, Diệp Quốc Thịnh không tiếng động mà cười: “Cất trước, chỗ này một khối tiền không đủ mua kẹo hồ lô, ngày mai lại bán măng, ông nội cho mua cho cháu kẹo hồ lô mua chuỗi dài, mua trái cây cùng quả hạch.”

Vừa rồi đến chợ bán măng, Diệp Quốc Thịnh liền thấy được người bán hồ lô ngào đường, nhìn trẻ con đều vây xung quanh, nghĩ cũng mua cho Diệp Trì một xâu, không nghĩ tới một lát người nọ liền đi rồi, nhưng ông vẫn thấy được mấy đứa trẻ ăn cái loại này, cầm trái cây, quả hạch.

Diệp Trì vừa nghe, hai mắt sáng lên, nhanh hỏi: “Ông nội ông nói thật sao?”

“Ông nội sẽ không lừa ngươi.”

“Chúng ta đây mau đi đào măng đi.”

“Bây giờ không thể đi, ăn cơm trưa trước, buổi chiều lại đi, bằng không măng đào sớm cũng không quá mới.”

“Dạ, buổi chiều chúng ta đi.”

“Được, dọn dẹp trước một chút, dọn dẹp sạch sẽ ở cũng vui vẻ.”

“Dạ, chúng ta dọn dẹp một chút.” Diệp Trì lặp lại lời Diệp Quốc Thịnh nói.

Lúc Diệp Quốc Thịnh ở một mình, thứ gì dùng được thì dùng, chắp vá, dù sao là người già sắp chết, hiện tại có Diệp Trì thì không giống vậy, ít nhất cần đứng đắn sinh hoạt, ông cầm lấy cái chổi liền bắt đầu quét từng phòng, cũng bảo Diệp Trì cùng nhau quét.

Diệp Trì đem Đại Hắc từ hộp giấy ôm ra, đặt ở dưới ánh nắng sau đó cùng Diệp Quốc Thịnh thu dọn.

Sân nhà Diệp Quốc Thịnh nói nhỏ cũng không tính nhỏ, nhưng chính là đồ linh tinh nhiều, ông dọn dẹp một chút để tới phòng đông, tây, sân lập tức trống trải rất nhiều, tiếp theo lại thu dọn TV để vào phòng trâu, cuối cùng gian nan mà kéo ra một cái giường nhỏ, đặt song song giường lớn.

Thu dọn xong tất cả đã là giữa trưa, Diệp Quốc Thịnh cũng mệt mỏi, Diệp Trì lại không mệt, cậu đem hành lý của mình tới trên giường, lấy ra giấy bút để lên đầu giường, sau đó giật nhẹ chăn đơn, cao hứng cực kỳ, đây về sau chính là giường cậu.

Cậu có giường của mình, hơn nữa gần ông nội, gần Đại Hoàng, cậu vui vẻ mà vòng quanh giường đệm nhìn tới nhìn lui, cơm trưa cũng chỉ ăn nửa cái màn thầu, ăn xong ông cháu hai cái ngồi ở dưới hiên phơi nắng, lột đậu phộng.

Buổi chiều, Diệp Quốc Thịnh ở đá mài mài cái cuốc, bảo Diệp Trì ở nhà đợi, ông đi ra ngoài một lúc rồi về. Lúc về còn đẩy theo một cái xe ba bánh.

Diệp Trì tiến lên hỏi: “Ông nội, từ đâu ra xe ba bánh ạ?”

“Mượn.”

“Mượn xe ba bánh làm gì?”

“Đi đào măng.”

Diệp Trì lập tức nghĩ đến: “Vậy chúng ta có thể đào nhiều chút.”

Diệp Quốc Thịnh cười, phát hiện Diệp Trì đứa nhỏ này thật là thông minh, hơn rất nhiều so với Diệp Hoành Đào, ông mượn xe ba bánh chính là vì đào nhiều măng, cái sọt nhỏ trong nhà rõ ràng không thể thỏa mãn nhu cầu thị trường.

Không đợi Diệp Quốc Thịnh nói, Diệp Trì thập phần tinh ý mà đem cái cuốc, cái xẻng cùng bao tay đều bỏ vào xe ba bánh, nói: “Ông nội, chúng ta bây giờ đi sao?”

“Chờ một chút, ông khóa cửa, cho trâu với gà ăn một lần.”

“Vậy, ông nội, chúng ta có thể mang theo Đại Hắc cùng đi không?”

“Cháu muốn mang nó?”

Diệp Trì nghiêm túc mà nói: “Dạ, đôi mắt nó không mở ra được, nhìn không thấy đồ, nơi nơi đều là màu đen, nó vẫn còn nhỏ, nó sẽ sợ hãi, cháu muốn mang theo nó.”

Này… Thật là trẻ con, Diệp Quốc Thịnh dở khóc dở cười, sau đó liền đáp ứng, Diệp Trì chạy nhanh vào phòng ôm Đại Hắc cùng hộp giấy ra.

Chờ sắp xếp mọi việc thỏa đáng ông nói với Diệp Trì: “Diệp Trì, chuẩn bị lên xe, chúng ta đi thôi.”

“Ông nội, cháu lên xe ông có thể đẩy sao?”

“Có thể, ông nội rất có sức lực.”

“Nhưng mà cháu nặng.”

“Ông nội so với cháu càng nặng.”

“Còn có Đại Hắc.”

“Bỏ vào đi.”

Diệp Trì đem Đại Hắc trong lòng ngực cùng giấy bỏ vào, tự mình lên xe, nâng chân ngắn nhỏ, không cần Diệp Quốc Thịnh đỡ, toàn bộ cơ thể leo cạnh thành xe, dùng sức mấp máy một chút, đã lên được xe rồi sau đó bò dậy, thở hồng hộc mà ngồi ở trong xe, ôm hộp giấy cao hứng mà nói với Diệp Quốc Thịnh: “Được rồi, ông nội, chúng ta đi thôi.”

“Đi thôi.” Diệp Quốc Thịnh đẩy xe ba bánh, đang muốn ra cửa, ngoài cửa có một đứa bé đang đứng, đứa bé nam ăn mặc gọn gàng, mang một cái cặp sách, sắc mặt không vui, hướng về phía Diệp Quốc Thịnh mở miệng liền nói: “Ông nội, cháu không có tiền, cho cháu hai mươi đồng tiền.”