Chương 8: Măng nhảy

Diệp Trì vẫn còn nhớ cuộc sống ở tầng hầm, nơi đi xa nhất là nhà trẻ, chưa bao giờ gặp được nhiều người như vậy, lúc này đột nhiên sinh ra cảm giác mờ mịt.

Mà cuộc sống của Diệp Quốc Thịnh vẫn luôn là tự cấp tự túc, ra chợ cũng là thân phận khách hàng, “Náo nhiệt” này cũng tập mãi thành thói quen nhưng mà lần này không giống vậy.

Lần này ông là tới bán măng, thân phận thay đổi làm người già như ông sinh ra cảm giác khẩn trương đã lâu không có, nhất thời không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào, theo bản năng mà cúi đầu nhìn Diệp Trì một cái.

Diệp Trì ngẩng lên khuôn mặt nhỏ hỏi: “Ông nội, bán ở chỗ nào ạ?”

Không ăn qua thịt heo, cũng gặp qua heo chạy, ông biết bên trong chợ đều có quầy hàng tính phí, không cho người như ông buôn bán, nhìn nhìn xung quanh, thấy không ít người ở bên ngoài chợ hoặc ngồi hoặc ngồi xổm hoặc đứng ở bên cạnh mấy cái sọt, hoặc là để trong xe kéo, còn có l*иg sắt, dù sao rau ngâm, thịt khô, trứng gà, cá, đến gà cũng bán.

Diệp Quốc Thịnh nhìn tứ phía, rốt cuộc ở trong góc tìm được một chỗ, lôi kéo Diệp Trì sọt măng ngồi xổm trên mặt đất, nhiều măng như vậy nhưng là đồ không giống những người khác nên họ cũng liếc liếc mắt một cái cũng không thèm để ý nữa.

Thậm chí có cái người mang mũ bông mở miệng hỏi: “Cụ ông, hai người bán là cái gì thế?”

Diệp Quốc Thịnh nói: “Măng.”

Diệp Trì đặc biệt kiêu ngạo mà thêm một câu: “Là măng tự tay ông nội của cháu trồng đó.”

Diệp Quốc Thịnh nghe vậy, trong lòng có chút ngọt.

Người mang mũ bông mở miệng hỏi: “Vậy bán thế nào?”

Diệp Quốc Thịnh nói: “Người khác bán thế nào, chúng tôi bán như thế?”

“Vậy hẳn là không được.”

“Vì sao?” Diệp Trì đặt câu hỏi trước Diệp Quốc Thịnh.

Người mang mũ bông nói: “Bởi vì người khác bảy tám khối một cân măng đều là rửa sạch sẽ, nhìn của hai người vừa bùn vừa đất, bán không tốt.”

Diệp Quốc Thịnh tiếp một câu: “Của chúng tôi mới.”

Diệp Trì đi theo lặp lại: “Của nhà cháu mới nha! Đêm qua mới vừa đào!”

Người mang mũ bông lại nói: “Vẫn phải xem bề ngoài, hiện tại người mua đồ đều nhìn bên ngoài, cái này gọi là ‘ giá trị bên ngoài đó’.”

Diệp Quốc Thịnh nhìn chằm chằm măng dính đất không lên tiếng.

Diệp Trì cũng không lên tiếng.

Ông cháu hai người cũng không có nhụt chí, đối với măng nhà mình rất có tự tin, nhưng cũng không có mù quáng tự tin, nghe xong người mang mũ bông nói, đem cái sọt măng đổ ra, vỗ vỗ bùn đất trên mặt, để măng nhìn qua đẹp một chút, lại giống những người khác, ngồi xổm ven đường chờ khách mua hàng đến hỏi, bọn họ nhất định nhiệt tình chiêu đãi.

Chỉ là người đi chợ nhiều, nhưng đi đến chỗ bọn họ lại ít, rất nhiều người không nhìn măng của bọn họ, hai người ngồi xổm ven đường gần nửa giờ.

Diệp Quốc Thịnh mày không khỏi nhíu chặt, trong lòng lo lắng bán không được, kiếm không được tiền, làm sao nuôi sống Diệp Trì.

Chân Diệp Trì lúc này đã tê rần, đứng lên đi một chút, lại ngồi xổm xuống bán măng, nhìn ông nội lấy ra tẩu thuốc, dùng tay cuốn cây thuốc lá chuẩn bị hút.

Cậu nhanh ngăn cản: “Ông nội, ông đừng hút thuốc, ông sẽ ho khan.”

Diệp Quốc Thịnh cười ha hả mà nói: “Sẽ không, hai ngày trước ông nội ho khan là bởi vì cảm mạo, hai ngày này hút thuốc sẽ không ho khan, cháu xem, ông không ho khan chứ?”

Diệp Quốc Thịnh hút hai điếu thuốc cho Diệp Trì xem.

Ông nội thật sự không ho khan, nhưng Diệp Trì vẫn là ghi nhớ một câu: “Ông nội, hút thuốc có hại thân thể, ông nên bỏ đi.”

Dáng vẻ nghiêm túc của Diệp Trì đáng yêu cực kỳ, Diệp Quốc Thịnh đành phải nói: “Ông bỏ, từ từ bỏ? Một ngày hút ít một ngụm, không ông sẽ khó chịu, cháu nói như vậy được không?”

“Như vậy đi.” Diệp Trì cố mà đáp ứng.

Diệp Quốc Thịnh hung hăng hút một ngụm, đem tẩu thuốc giao cho Diệp Trì, Diệp Trì cầm tẩu thuốc đổ ruột bên trong ra, tìm một cục đá, nghiền nát lúc quay đầu trở về, thiếu chút nữa đυ.ng vào người, nhìn chăm chú lại phát hiện một đám người đều vội vội vàng vàng chạy tới một góc.

Diệp Trì quay đầu đi xem, đáng tiếc tuổi còn nhỏ vóc dáng thấp cái gì cũng không nhìn được, nhưng cậu có thể nghe, nghe được mọi người đang nói trong một góc có người bán tôm hùm đất, nghe được càng có rất nhiều người la to.

“Tới tới tới, đều tới nhìn một chút, tôm hùm đất nhà nuôi đây vừa mới vớt ra, còn nhảy đây, bán rẻ, bán rẻ, mau tới đây, không mua không quan trọng, tới nhìn một cái nha, nhìn một cái nha, ai, dì à, hai mươi đồng tiền, mấy cái kia cũng đều cho dì!...”

Diệp Trì lại nghe được người qua đường nói người bán tôm hô thật hăng say, bọn họ cũng đi xem, đồ vật tốt có lời bọn họ cũng mua chút.

Diệp Trì nghe xong, đi theo người qua đường đi vào đám người, dùng tay nhỏ dùng sức đẩy người khác, sau đó chen vào đám người, thấy trên mặt đất có chậu tôm có rất rất nhiều tôm hùm.

Lại ngẩng đầu nhìn người bán tôm, người này một bên bán tôm hùm một bên thét to, cậu chạy nhanh ra khỏi đám người, cầm tẩu thuốc chạy về trước mặt Diệp Quốc Thịnh nói: “ông nội, ông nội, chúng ta không thể bán măng như vậy!”

Diệp Quốc Thịnh hỏi: “Bán thế nào?”

Diệp Trì nói: “Chúng ta phải hét to! Chúng ta phải lớn tiếng hét to!”

“Thét to như thế nào?”

“Ông xem!” Diệp Trì chỉ vào người bán tôm nơi xa nói: “Chú ấy hét to mọi người đều qua bên kia, chúng ta cũng hét to.”

Diệp Quốc Thịnh nhìn nhìn người bán tôm, ông cũng biết bán đồ cần hét to, nói thật ông sống tới từng này, thật đúng là không ở trước đám đông hét to bao giờ, nhưng nếu là kiếm tiền, thì không thể cố thủ một chỗ, cần phải hét to, bằng không này số măng này không bán được.

Diệp Quốc Thịnh đang xây dựng tâm lý, đột nhiên nghe được một giọng hét non nớt: “Tới tới tới, đều tới xem một chút, ông nội của tôi bán măng to, vừa to vừa ăn ngon, cái kia, cái kia…”

Cái kia cái gì ý nhỉ?

Diệp Trì đã quên tiếp theo nên hét như thế nào, dừng lại nhìn người bán tôm nơi đó một cái, dựng lỗ tai nhỏ lắng nghe người ta hét to cái gì, vì thế lại tiếp theo kêu: “Cái kia, cái kia măng nhảy, bán rẻ, bán rẻ, mau tới mua nha, mau tới mua nha!”

Măng nhảy?

Đối với hành động của Diệp Trì, Diệp Quốc Thịnh lại vừa vui mừng vừa cảm thấy buồn cười, nhưng không thể không nói, giọng hét non nớt này, lẫn ở giữa những tiếng hét to khác, có vẻ thập phần độc đáo.

Làm Diệp Quốc Thịnh ngạc nhiên.

Làm người bán bên cạnh cũng kinh ngạc.

Làm người mang mũ bông nhìn với con mắt khác.

Người trên đường sôi nổi ghé mắt nhìn qua, ngạc nhiên cực kỳ.

“A, ở kia có đứa trẻ bán măng kìa.”

“Ha ha, măng nhảy.”

“Ai nha đứa trẻ kia thật đáng yêu, khuôn mặt nhỏ mum múp thịt, đôi mắt sáng lấp lánh, cậu bé chắc cũng năm sáu tuổi rồi ha?”

“Cậu bé hét to cái gì thế?”

“Bán măng đó.”

“Măng à, tôi cũng đang muốn ăn, chúng ta đi xem đi.”

“Đi xem.”

“…”

Lúc đầu không có người hỏi thăm, nháy mắt một đám người qua đường đến, Diệp Trì cao hứng cực kỳ, quay đầu nói: “Ông nội, có người tới mua măng.”

Diệp Quốc Thịnh nhanh chóng đứng lên, túm túm vạt áo, có vẻ có chút co quắp mà tiếp đón: “Vị đồng chí này, muốn mua măng sao? Đều là tôi tự mình trồng, nhìn xem muốn mua bao nhiêu một cây?”

Một người phụ nữ trung niên mặc áo màu xanh thêu hoa hỏi: “Bán thế nào?”

Diệp Trì trả lời: “Dì à, bảy tám khối tiền một cân.”

Giọng Diệp Trì dễ nghe, giòn giòn trong trẻo còn mang theo giọng sữa, làm người ta vừa nghe nội tâm liền cầm lòng không được mà mềm mại, phụ nữ trung niên cười hỏi: “Vậy là một cân bảy khối hay là tám khối?”

“Kia, kia, kia,” Diệp Trì nói: “Vậy dì nói mấy khối thì là giá đó ạ.”

Người phụ nữ trung niên phụt một tiếng cười.

Một đám người qua đường đều theo cười.

Diệp Quốc Thịnh nhanh chóng tiếp lời nói “Sáu khối, sáu khối một cân.”

Người phụ nữ trung niên tò mò hỏi: “Sao lại sáu khối một cân?”

Diệp Quốc Thịnh ngượng ngùng nói: “Mới vừa đào ra, còn có chút đất, nên sáu khối một cân.”

Người phụ nữ trung niên nói: “Có đất mới là đồ mới, cũng không biết ăn ngon không.”

“Ăn ngon, đêm qua nhà cháu đã ăn qua.”

“Đây là mới vừa đào?”

“Chạng vạng ngày hôm qua đào.”

“Vậy cũng rất mới, cho tôi hai củ đi.”

“A được.”

Diệp Quốc Thịnh nhanh tay đem quả cân tới, lần đầu tiên làm buôn bán, có chút luống cuống tay chân, nhưng vẫn biết để hai củ măng lên cân, một cân tám khối, Diệp Quốc Thịnh tính nhẩm tiền là mười khối tám mao tiền, ông từ trong cái sọt bên cạnh rút ra một cái túi.

Túi là do hàng ngày Diệp Quốc Thịnh mua đồ dùng sinh hoạt thu thập lại, có thể sử dụng lần thứ hai, giờ phút này có thể đựng măng cho khách.

Đưa cho măng cho khách xong, Diệp Quốc Thịnh nhận mười một khối, tìm hai mao tiền tiền lẻ để trả, người phụ nữ trung niên cảm thấy mình mua măng vừa to vừa mới, kiếm hời lớn, hai mao tiền liền bỏ, xách theo măng muốn đi.

Diệp Quốc Thịnh nhanh nói: “Đợi chút tôi tìm tiền trả lại.”

“Không cần đâu.” Nói xong liền đi.

Diệp Quốc Thịnh đưa hai mao tiền cho Diệp Trì, nói: “Mau đi đưa cho dì ấy.”

Diệp Trì cầm tiền đuổi theo nói: “Dì, hai mao tiền của dì.”

Người kia thấy Tiểu Diệp Trì đáng yêu, tâm nhũn ra, nói: “Không cần đâu, cháu cầm mua đường ăn đi.”

Diệp Trì nói: “Cháu không cần.”

“Vì sao?”

“Ông nội cháu bảo cháu đưa lại cho dì.”

Diệp Trì đưa hai mao tiền cho khách.

Người kia cười nhận lại: “Ông nội cháu thật tốt.”

“Ừm, ông nội của cháu rất tốt, măng nhà cháu cũng tốt, lần sau dì nhớ tới mua.”

Người kia cười nói: “Được, lần sau dì sẽ tới mua.”

Diệp Trì vẫy vẫy tay với khách, xoay người chạy tới trước mặt Diệp Quốc Thịnh, chạy lại thấy cái sọt không mở to hai mắt hỏi: “Ông nội, măng của chúng ta đều bán hết rồi ạ?”

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người nói hơi ít chữ, cho nên tôi vẫn luôn thêm chữ.

Tôi vẫn luôn thêm càng thêm, mọi người chẳng lẽ không nên cổ vũ sao?

Không cần nhiều, chỉ cần lên bảng xếp hạng là được. Mọi người cũng không cần nuôi béo tôi, yêu mọi người nha.