Chương 10: Một con chó

Đứa bé trai kia không phải người khác, đúng là cháu đích tôn của Diệp Quốc Thịnh, cũng chính là con trai Diệp Hoành Vĩ tên là Diệp Ngạn Bác, Diệp Ngạn Bác năm nay tám tuổi, hiện tại đang học năm nhất tiểu học tại trấn Cảnh Sơn, thành tích học tập kém, đứa nhỏ này đặc biệt thích đòi tiền, đòi tiền mua đồ ăn, đòi tiền mua đồ chơi, không mua đồ dùng học tập.

Nhưng sẽ lấy cớ mua đồ dùng học tập mà đòi tiền, chỉ là Diệp Quốc Thịnh lấy cớ “Không có tiền” mà từ chối, đuổi Diệp Ngạn Bác đi, Diệp Quốc Thịnh ngồi lên càng xe ba bánh, quay đầu lại bảo Diệp Trì ngồi cẩn thận, tiếp theo dùng sức vừa giẫm, xe ba bánh kêu to, đây là lần đầu tiên Diệp Trì ngồi xe ba bánh, mới lạ cực kỳ, ôm Đại Hắc quay đầu đón gió, há miệng thật to, phát ra thanh âm a a a, bị gió thổi vù vù.

Non nớt.

Diệp Quốc Thịnh nghe tâm tình vui sướиɠ, một lát đã tới rồi dưới chân Cảnh Sơn, ông ở phía trước đẩy xe ba bánh, Diệp Trì ở phía sau đẩy, ông cháu hai người dùng sức mà “Một hai một hai” mà đẩy xe ba bánh đến cách rừng trúc không xa.

“Xong rồi.” Diệp Trì vỗ tay nhỏ nói: “Dừng ở nơi này thôi.”

“Được, ông lấy công cụ, cháu ôm Đại Hắc xuống đi.”

“Dạ.”

Diệp Quốc Thịnh cầm công cụ đi rừng trúc.

Diệp Trì ôm hộp giấy theo ở phía sau, tới rừng trúc Diệp Trì buông hộp giấy ngồi xổm bên cạnh, tay nhỏ trắng trẻo mũm mĩm nhẹ nhàng mà vuốt đầu nhỏ đen nhánh của Đại Hắc: “Đại Hắc, mày ngoan ngoãn ở chỗ này, không phải sợ, ta cùng ông nội ở bên cạnh đào măng, chờ chúng ta đào xong, liền mang mày về nhà.”

Đầu Đại Hắc béo dụi dụi tay nhỏ Diệp Trì.

Diệp Trì khanh khách mà cười rộ lên, lại xoa nhẹ Đại Hắc một lúc, lúc này mới thả Đại Hắc vào hộp giấy, xoay người chạy đến trước mặt Diệp Quốc Thịnh, cùng Diệp Quốc Thịnh đào măng.

Trải qua ngày hôm qua, ông cháu hai người đã có kinh nghiệm đào măng, Diệp Quốc Thịnh chủ yếu là tìm, đào, rút, Diệp Trì phụ trách khuân vác một cây lại một cây đến xe ba bánh.

Ông cháu hai người hợp tác ăn ý, trong rừng trúc yên lặng thanh thản mà bận rộn, ông nội hơi hơi cong eo đào đất, tôn tử chạy giữa xe ba bánh gian và đống măng, còn có Đại Hắc thường thường ló đầu ra khỏi hộp giấy, lại bị tiếng bước chân bịch bịch dọa trở về hộp giấy.

Cứ như vậy, một ông lão một đứa trẻ cùng một con chó ở trong rừng trúc bận rộn, mãi cho đến khi xe ba bánh ngập đầy măng, bọn họ mới dừng lại.

“Ai da, rốt cuộc cũng đầy.” Đứa nhỏ Diệp Trì vui vẻ mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Diệp Quốc Thịnh từ đầu xe ba bánh lấy xuống bình giữ nhiệt, đổ nửa ly cái nước sôi để nguội đưa cho Diệp Trì nói: “Tới uống nước.”

Tay nhỏ Diệp Trì xoa khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nói: “Ông nội uống trước đi.”

Diệp Quốc Thịnh nói: “Không sao, cháu uống trước đi.”

“Ông nội uống trước.” Diệp Trì kiên trì.

“Được, ông nội uống trước.”

Diệp Quốc Thịnh nhanh chóng uống xong nửa ly, lại rót cho Diệp Trì một ly, Diệp Trì uống ba ly mặt cũng không bớt đỏ, nhưng làm tinh thần cậu tốt gấp trăm lần, cậu bỗng đứng lên nói: “Ông nội, chúng ta đi thôi.”

Diệp Quốc Thịnh nói: “Đi.”

Ông cháu hai người thật cẩn thận mà đẩy xe ba bánh đến chân núi, Diệp Quốc Thịnh ngồi ở đầu xe ba bánh, còn chưa dẫm bàn đạp, xe đã bắt đầu chạy, ông quay đầu nhìn lại, là Diệp Trì đẩy.

Diệp Quốc Thịnh hỏi: “Diệp Trì, cháu không ngồi sao?”

Diệp Trì trả lời: “Ông nội, cháu không ngồi, trên xe để quá nhiều, ông sẽ không đi được, cháu giúp ông đẩy, đi thôi.”

“Cháu không mệt sao?”

“Cháu không mệt, ông nội, đi nhanh đi, trời sắp tối!”

Nói thật, một xe măng thêm Diệp Trì, đúng là cố hết sức, Diệp Quốc Thịnh đành phải nhận tâm ý Diệp Trì, dẫm bàn đạp xe.

Diệp Trì ở phía sau đẩy.

Về đến nhà, trời cũng đã tối, Diệp Quốc Thịnh chạy nhanh vào phòng bếp nấu cơm, Diệp Trì giúp đỡ đi nhóm lửa, ngày thường Diệp Trì ríu rít như là chim sẻ nói không ngừng, giờ phút này lại không nói câu gì?

Diệp Quốc Thịnh làm xong cơm chiều, quay qua thấy Diệp Trì ghé vào ghế nhỏ ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ tay nhỏ đều dơ hề hề như là con mèo nhỏ đáng yêu.

Cứ như vậy ngủ mất, nhất định là quá mệt mỏi, Diệp Quốc Thịnh trong lòng ôn nhu, đôi mắt cũng dịu lại, ông về phòng lấy cái chăn nhỏ đắp cho Diệp Trì, lúc này mới phát hiện ống tay áo Diệp Trì không biết khi nào bị rách.

Cho cậu ngủ một lát đi, ông đi hâm nóng đồ ăn xong mới gọi Diệp Trì ăn cơm chiều.

Diệp Trì đầu tiên là mơ mơ màng màng, rửa cái mặt, ngửi được mùi thịt gà thơm ngào ngạt, nháy mắt có tinh thần, cùng Diệp Quốc Thịnh cơm nước xong, thu dọn một chút, cậu ngồi ở trong ổ chăn, cởϊ áσ ra để Diệp Quốc Thịnh khâu lại một chút.

Diệp Quốc Thịnh tìm kim chỉ, đeo kính viễn thị, ngồi ở dưới đèn, từng đường kim mũi chỉ mà khâu lại tay áo cho Diệp Trì.

Diệp Trì kêu: “Ông nội.”

Diệp Quốc Thịnh chăm chú mà đáp một tiếng: “Ừm?”

“Ông nội, ông đối xử với cháu thật tốt.”

“Phải không?”

“Đúng vậy, cháu lớn như vậy, đều không có người tốt như vậy với cháu.”