Chương 7: Chợ

Diệp Quốc Thịnh năm nay 70 tuổi, chịu ảnh hưởng tư tưởng trước thế kỷ 70-80, cho rằng “Mua bán” là hành vi đầu cơ trục lợi, tuy rằng hiện tại không như vậy, nhưng “Mua bán” ở trong đầu ông vẫn không có một vị trí nhỏ, ông khả năng sẽ bán trứng gà, bán rau, hoặc là làm đồ thủ công sống kiếm ít tiền, nhưng ông chưa từng coi “Mua bán” là chuyện đứng đắn để làm.

Kinh Diệp Trì đứa nhỏ này vừa nhắc nhở, ông cảm thấy có thể thử một lần.

Diệp Trì hỏi: “Ông nội, măng này có thể bán kiếm tiền có phải không?”

Diệp Quốc Thịnh trả lời: “Đúng vậy.”

“Chúng ta mang đi bán đi.”

“Trước tiên đào măng ra đã.”

“Đào như thế nào?”

“Về nhà lấy công cụ.”

“Đi.”

Ông cháu hai người lôi kéo nhau xuống núi, cùng nhau đi trở về nhà, mang lên cái cuốc, vác cái sọt, xách theo cái xẻng, cùng nhau lên Cảnh Sơn, Diệp Trì cao hứng, đi hai bước liền nhảy dựng lên chạy nhanh, chạy đến rừng trúc nhỏ liền bắt đầu tìm măng.

“Ông nội, có cái ngoi đầu lên.”

“Được, ông tới đào.”

Diệp Quốc Thịnh để cái sọt cùng cái xẻng qua một bên, khiêng cái cuốc đi đến trước mặt Diệp Trì, bảo Diệp Trì đứng sang bên cạnh, ông đào một cây măng lên, măng sẽ không sống một mình, thông thường gần đây sẽ có năm sáu bảy tám cái khác.

Diệp Quốc Thịnh đào một cây, vì phòng ngừa đào hư cây bên cạnh, Diệp Quốc Thịnh liền dùng cái xẻng bắt đầu đào đất xung quanh, sau đó lại dùng tay lấy măng trong đất ra, đưa cho Diệp Trì, Diệp Trì cao hứng, nhận một cái liền ném vào cái sọt, ném xong liền ngồi xổm xem Diệp Quốc Thịnh đào, gặp được cái khó đào, ông nhăn mày, cắn răng, dùng sức.

Đào một hồi lâu, Diệp Trì nói: “Ông nội, cháu tới đào, cháu tới đào. Ông nghỉ một lát, nghỉ một lát.”

Diệp Quốc Thịnh hỏi: “Cháu sẽ đào?”

“Cháu thử xem.” Diệp Trì nói: “Nói không chừng cháu thử một chút liền biết.”

Diệp Quốc Thịnh hiện tại muốn trẻ con độc lập làm việc, đưa cái xẻng cho Diệp Trì nói: “Được, cháu thử xem, đừng làm bị thương tay.”

“Dạ.”

Diệp Trì nhận cái xẻng chọc chọc đất dưới chân, chọc ra một cây măng, cảm thấy dùng cái xẻng không thuận tay, đem cái xẻng ném sang một ném, giống chó nhỏ đào đất nhanh chóng đào.

Diệp Quốc Thịnh nhìn thấy ngăn cản: “Ai ai ai, Diệp Trì, sao cháu lại ném cái xẻng sử dụng tay?”

Diệp Trì quay đầu nói: “Cái xẻng dùng không tốt, tay nhanh.”

“Bị thương tay làm sao bây giờ? Mau qua đây, ông tới đào, cháu tới nhặt.”

“Vậy được rồi.”

Diệp Trì đứng dậy ngồi xổm bên cạnh Diệp Quốc Thịnh, nhìn thấy măng lộ ra, lúc cần dùng tay, cậu nói: “Cháu tới nhặt cháu tới nhặt.”

Tiếp theo tay nhỏ liền đi đào lên, đem một cây măng to mọng ôm trong lòng ngực, cười vui vẻ cực kỳ: “Ông nội, xem! Ra rồi!”

“Ném vào cái sọt đi.”

“Dạ.”

Đào măng không phải việc đơn giản, cũng không phải toàn bộ măng đều lộ ra mặt đất, lộ ra mặt đất cũng không nhất định là thích hợp để ăn, cho nên trừ bỏ đào ở ngoài, còn phải tìm kiếm, còn phải lựa chọn.

Nhưng mà, hai ông cháu Diệp Quốc Thịnh và Diệp Trì vẫn đào được một cái sọt, Diệp Trì chỉ vào dưới chân nói: “Ông nội, nơi này còn có một cái, còn có một cái.”

Diệp Quốc Thịnh thu cái cuốc: “Không đào.”

“Vì sao?”

“Mang không được.”

Diệp Trì nhìn về phía cái sọt đầy, xác thật mang không được.

Diệp Quốc Thịnh nói: “Không biết có thể bán xong không, đào quá nhiều sẽ hư.”

Diệp Trì đi tới nói: “Vậy được rồi, không đào.”

“Ừm, về nhà đi.”

“Về nhà.”

Diệp Quốc Thịnh khiêng cái cuốc vác cái sọt, cái sọt là cái xẻng cùng măng lớn, còn lại ít măng là Diệp Trì ôm, đây là vì giúp ông nội bớt nặng.

Ông cháu hai người cứ như vậy một trước một sau mà đi xuống núi, hoàng hôn cũng đã gần đường chân trời.

Diệp Trì nhìn không trung nói: “Ông nội, trời sắp đen nha.”

Diệp Quốc Thịnh thả chậm bước chân: “Ừm, mặt trời lặn một chút là núi tối rồi.”

“Chúng ta hiện tại còn đi bán măng sao?”

“Không đi, trời tối mọi người đều về nhà, chúng ta ngày mai lại đi bán.”

“Ngày mai có thể hư không?”

“Sẽ không, có thể để ba ngày.”

“Chúng ta về nhà cũng ăn măng sao?”

“Ừm, thử xem ăn ngon không lại bán.”

“Khẳng định ăn ngon.” Diệp Trì kiên định mà cho rằng.

Diệp Quốc Thịnh cười, về đến nhà trời đã tối rồi, Diệp Quốc Thịnh cầm hai cây măng, lột ra rửa sạch, thêm mấy lát thịt xào lửa lớn, không cần cho gia vị gì đặc biệt, đã ngửi thấy mùi thơm, làm người ta thèm nhỏ dãi.

Diệp Trì không ngừng nuốt nước miếng.

Chờ đến lúc ăn, Diệp Trì nhảy nhót mà nói: “Ông nội, ăn ngon ăn ngon.”

Diệp Quốc Thịnh nếm một chút, thanh đạm tươi mới xác thật ăn ngon, ông bán cũng yên tâm hơn nhiều, cơm chiều qua đi, Diệp Quốc Thịnh sợ măng biến chất, lại che ở trên mặt một tầng đất, lúc này mới cùng Diệp Trì dắt trâu đến phòng trâu, đem gà đuổi tới chuồng gà, hai người rửa mặt lúc xong, nằm vào ổ chăn.

Ngày hôm qua Diệp Trì là ngủ bên chân Diệp Quốc Thịnh, đó là bởi vì Diệp Quốc Thịnh cố ý xem nhẹ Diệp Trì, hôm nay không giống vậy, Diệp Quốc Thịnh quyết định cùng Diệp Trì cùng nhau sinh sống, để cho Diệp Trì cùng mình ngủ, chờ thêm hai ngày có thời gian, lại dọn một cái giường nhỏ khác cho Diệp Trì ngủ.

Chỉ là Diệp Trì hiển nhiên rất vui lòng ngủ cùng Ông nội, đem hành lý của mình lấy lại đây, từ bên trong móc ra bút chì, vở, cuốn bút cùng cục tẩy cho Diệp Quốc Thịnh xem, nói là mẹ mua cho cậu, cậu là học qua nhà trẻ, nhưng mà sau lại không có tiền, không kham nổi, xem như bỏ học, mẹ Diệp Trì nói chờ đến tháng chín khai giảng cậu có thể vào lớp một.

Diệp Quốc Thịnh nhìn về phía Diệp Trì, hỏi: “Cháu muốn học lớp một?”

Diệp Trì gật gật đầu: “Ừm.”

“Nhà trẻ không học xong, học lớp một có thể đuổi kịp sao?”

“Có thể ạ, cháu biết viết thật nhiều chữ.” Diệp Trì nói: “Mẹ nói, nhà trẻ vốn dĩ chính là để trẻ con chơi, cháu không chơi.”

“Vậy được, chờ tháng chín khai giảng liền học lớp một.”

“Dạ.”

Diệp Quốc Thịnh xem xong sách vở của Diệp Trì, tiếp tục xem hành lý Diệp Trì, biết bên trong chỉ có vài món quần áo, tính toán ngoài mua cho Diệp Trì đôi giày, còn phải mua chút quần áo mùa xuân mới được.

“Ông nội.” Diệp Trì lại gọi một tiếng.

Diệp Quốc Thịnh nhìn về phía Diệp Trì.

Diệp Trì đem bút chì gì đó cất vào hành lý cầm cặp sách nhỏ, nói: “Chờ cháu vào lớp một mẹ cháu sẽ trở lại.”

Diệp Quốc Thịnh không nói chuyện.

Diệp Trì nghĩ đến lời Diệp Hoành Vĩ nói hôm qua, chớp đôi mắt sáng lấp lánh hỏi: “Ông nội, ông nói, mẹ cháu sẽ trở về sao?”

Diệp Quốc Thịnh chần chờ một chút, nói: “Tương lai chuyện này ông nội không biết.”

“Mẹ cháu không cần cháu sao?”

Diệp Quốc Thịnh không thể đáp lại, nói: “Diệp Trì, mẹ cháu khẳng định là rất để ý cháu.”

“Vì sao?”

“Bằng không cháu sẽ không hoạt bát lanh lợi như vậy.”

“Vậy vì cái gì bà ấy một hai phải tiễn cháu đi?”

“Bởi vì sinh hoạt không dễ dàng.” Diệp Quốc Thịnh sờ sờ Diệp Trì đầu nói: “Nuôi trẻ con đặc biệt không dễ dàng, quản cháu ăn quản cháu ở còn muốn xen vào giáo dục cháu, mẹ cháu một người phụ nữ thực vất vả, để cháu ở nơi này, mẹ cháu mới có thể kiếm tiền, sinh hoạt tốt mẹ cháu sống tốt, về sau muốn giúp cháu, cũng đơn giản, nói cách khác, hai người đều không tốt.”

Diệp Trì nghe xong vui vẻ.

Diệp Quốc Thịnh nói: “Ngủ đi, ngày mai ông nội đi bán măng.”

Diệp Trì lập tức tiếp một câu: “Ông nội, cháu cũng đi cùng ông cùng nhau bán măng.”

“Vậy cháu dậy sớm một chút, gà trống gáy cháu phải dậy.”

“Cháu có thể dậy.”

“Được, ngủ đi.”

“Dạ.”

Diệp Trì rúc vào trong ổ chăn, lập tức nhắm hai mắt lại.

Diệp Quốc Thịnh cũng nằm xuống, duỗi tay tắt đèn, phòng lâm vào đen nhánh, xung quanh phá lệ an tĩnh, Diệp Quốc Thịnh không có lập tức ngủ, ông lẳng lặng nằm, tự hỏi chuyện cả ngày nay phát sinh, từ chán ghét Diệp Trì, đến giữ Diệp Trì, lại đến đào măng cùng với hiện tại trong ổ chăn nhiều thêm một đứa trẻ, đây là ông trước kia không dám tưởng tượng.

Khả năng thật là do huyết thống, ông cùng Diệp Trì giống như không có gì ngăn cách liền ở chung bên nhau.

Cẩn thận ngẫm lại, có trẻ con ở bên người khá tốt, ít nhất không cần trâu, gà làm bạn, sinh hoạt cũng phong phú, hơn nữa đứa trẻ đáng yêu như vậy, mỗi ngày ríu rít, làm ông già như ông cũng có sức sống.

Đúng vậy, ông nên có chút sức sống, như vậy mới có thể sống lâu một chút, chiếu cố Diệp Trì một chút, ít nhất cũng muốn sống đến Diệp Trì 18 tuổi.

Diệp Quốc Thịnh nghĩ như vậy, lần đầu tiên mệt rã rời, trong chốc lát tiếng ngáy nhẹ nhàng vang lên, lúc này Diệp Trì còn chưa ngủ, cậu vẫn có chút nhớ mẹ, hai ngày, mẹ đều không cho gọi điện thoại cho cậu, cậu vẫn là có chút khổ sở.

Cậu nhích lại gần người ông nội, ngửi được trên người ông nội có một ít mùi thuốc lá, nghe tiếng Đại Hoàng nhai lại, cảm nhận được nhiệt độ trong ổ chăn, tất cả đều rất thoải mái, trong lòng cậu dần dần không có khổ sở như vậy, mí mắt cũng càng ngày càng nặng, chậm rãi khép đôi mắt lại.

Ngày tiếp theo mới tờ mờ sáng, không biết là lần thứ mấy gà trống gáy, Diệp Trì bỗng chốc ngồi dậy, quay đầu nhìn trên giường bên người không có ai.

“Ông nội.” Diệp Trì hô một tiếng.

Diệp Quốc Thịnh ngậm thuốc lá, mặc chỉnh tề mà thăm dò tiến vào: “Tỉnh?”

Diệp Trì chạy nhanh hỏi: “Ông nội, ông đi bán măng sao?”

“Còn không có.”

“Cháu đi cùng ông.”

“Ừm.”

Diệp Quốc Thịnh muốn kịp chợ sáng trấn Cảnh Sơn, cho nên dậy đặc biệt sớm, chạy bộ quanh Cảnh Sơn hơn nửa giờ, trở về nấu bánh bao luộc trứng gà, cho Đại Hoàng, ba con gà mái một con gà trống cùng Đại Hắc ăn, sau đó vác cái sọt, mang theo Diệp Trì đến chợ.

Diệp Trì còn chưa ăn xong bánh bao, mỗi tay cầm một cái, trái một miếng phải một miếng, phồng cái miệng nhỏ, quai hàm giống hai cái tiểu khí cầu, chạy chậm đuổi theo Diệp Quốc Thịnh, Diệp Quốc Thịnh quay đầu nhìn lại, vội dừng bước chân, chờ đến khi Diệp Trì nuốt xuống miếng cuối cùng, mới nhanh bước hơn.

Ông cháu hai người không ngừng đẩy nhanh tốc độ đi vào chợ trấn Cảnh Sơn bán thức ăn, liếc mắt một cái nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt, dòng người chen chúc xô đẩy, thét to không ngừng.

Ông cháu hai người ngây người một chút.