Chương 6: Một ý tưởng

Diệp Trì nghiêng đầu suy nghĩ từng cái, mày nhỏ giãn ra, gật đầu nói: “Đúng vậy, không có kiếm ít, kiếm nhiều chút!”

“Đúng vậy.” Diệp Quốc Thịnh cười nói: “Đi thôi, chúng ta nấu cơm ăn đi.”

“Ông nội, cũng cho Đại Hắc ăn được không? Ông xem, nó cũng đói bụng.”

Diệp Quốc Thịnh ôm Diệp Trì trong lòng vừa thấy Đại Hắc nhắm mắt lại liếʍ ngón tay nho nhỏ của Diệp Trì, xem ra là cực kỳ đói.

Diệp Quốc Thịnh ở làm cơm trưa, đem hâm nóng cháo buổi sáng, cháo bột ngô đặc sệt ở trong chén thả đến chỗ Đại Hắc, Đại Hắc lập tức ăn ngấu nghiến.

Diệp Trì ngồi xổm xuống bên cạnh Đại Hắc, cao hứng mà nói: “Ông nội, ông xem, Đại Hắc ăn này.”

Diệp Quốc Thịnh đang chặt gà.

Diệp Trì lại nói: “Ông nội, sao nó không mở mắt?”

Diệp Quốc Thịnh nói: “Chó con sinh ra đều như vậy, trên dưới một tuần mới có thể mở to mắt.”

“Mở to mắt là có thể nhìn thấy cháu sao?”

“Có thể.”

“Cũng có thể nhìn thấy ông nội .”

“Đúng vậy.”

Thật là đứa trẻ thích nói chuyện, Diệp Quốc Thịnh quay đầu lại nhìn Diệp Trì một cái, bắt đầu nấu đồ ăn, trong lòng nghĩ chuyện kiếm tiền, trước kia chỉ có một người sinh hoạt, tiêu ít tiền, chậm rì rì mà tích cóp tiền, cũng không cảm thấy có cái gì.

Hiện tại nhiều thêm Diệp Trì, hết thảy đều không giống nhau, tỷ như trước mắt là mùa xuân, hành lý Diệp Trì có một hai bộ quần áo mùa xuân, nhưng không có giày, cũng không biết mẹ Diệp Trì nghĩ như thế nào… ông tính toán một chút, ăn cơm trưa xong cho gà ăn, rồi sau đó đi ra ngoài một chút.

Diệp Trì lập tức đuổi theo hỏi: “Ông nội, ông đi đâu thế?”

Diệp Quốc Thịnh nói: “Ông đi ra ngoài một chút.”

“Cháu và ông cùng nhau đi ra ngoài một chút.”

Diệp Quốc Thịnh nghĩ nghĩ nói: “Đi thôi.”

“Mang theo Đại Hắc.”

Diệp Quốc Thịnh nói: “Không mang theo Đại Hắc, Đại Hắc bây giờ còn nhỏ, lại chưa mở mắt, không tiện mang theo.”

Diệp Trì lập tức gật đầu: “Được, không mang theo Đại Hắc.”

Diệp Trì thả Đại Hắc vào thùng giấy, đắp lên quần áo, tiếp theo liền đi theo ông nội cùng nhau rời khỏi nhà, cậu bé cũng không biết ông nội đi nơi nào, dù sao chính là đi theo ông nội đi, đi qua đường lớn, đi qua đường nhỏ, đi qua rừng cây, lại vòng một vòng, ông cháu hai người đi tới Cảnh Sơn.

Diệp Trì chỉ vào đồng ruộng nói: “Ông nội, đó là chỗ ông nội ngồi!”

Diệp Quốc Thịnh nhìn theo ngón tay Diệp Trì chỉ: “Cháu làm sao mà biết được?”

“Ngày hôm qua chúng ta ăn ngô.”

“Đúng vậy.” thật không nghĩ tới này nhỏ như vậy còn nhớ rõ chuyện này.

“Ông nội, chúng ta hôm nay còn ăn bắp sao?” Diệp Trì nhìn trong tay Diệp Quốc Thịnh, không thấy được cái cuốc nói: “Ông không mang công cụ.”

“Ừm, hôm nay không mang theo công cụ, cũng không hái bắp, đến chỗ kia nhìn xem.”

“Nhìn núi sao?”

“Ừm.”

“Ông nội, cháu còn chưa thấy qua núi, leo qua núi.”

“Ông nội mang cháu đi?”

“Được ạ.” Diệp Trì vui vẻ cực kỳ.

Diệp Quốc Thịnh lôi kéo tay Diệp Trì đi Cảnh Sơn, Cảnh Sơn là ngọn núi nhỏ, trên núi ngoài cây cổ thụ thiên nhiên, còn có cây lựu do con người trồng, cây tùng, cây táo cùng cây trúc, còn có một ít đậu phộng, khoai lang đỏ, đậu Hà Lan, không biết là thổ chất hay là địa thế mà nông sản trên núi so với dưới chân núi lớn nhanh hơn, ăn ngon hơn.

Mười mấy năm trước, Cảnh Sơn là trấn nổi tiếng thơm ngon, ai cũng muốn có miếng đất ở đây, ở đây chăm chỉ làm việc kiếm cũng khá, nhưng theo kinh tế xã hội phát triển, tùy tiện đi ra ngoài làm công làm buôn bán nhỏ đều tốt hơn trồng trọt.

Một số người trẻ trấn Cảnh Sơn đều vào thành phố lớn, Cảnh Sơn cũng không còn ai tranh đoạt, phía trên giản lược một chút, liền chia cho Diệp Quốc Thịnh một ít để dưỡng lão, mấy năm trước còn có người đi xử lý một chút, sau này liền tùy ý Cảnh Sơn hoang phế, dù sao núi nhỏ, cũng không ra được sản lượng cao.

Chỉ có Diệp Quốc Thịnh còn nhớ tới Cảnh Sơn, thường xuyên tới nhặt nhánh cây khô về nhóm lửa, làm ruộng rau dưa gì đó, thời tiết lại thuận lợi, quan trọng nhất chính là không cần tốn tiền đi mua đồ ăn.

Những năm gần đây, Diệp Quốc Thịnh vẫn luôn như vậy ở cùng Cảnh Sơn, ông đối Cảnh Sơn có cảm tình bởi vì ngoài Cảnh Sơn cho ông đồ ăn, còn bởi vì dưới chân Cảnh Sơn là nơi an táng bà nội Diệp Trì.

Ông thường xuyên nhớ lại, nếu bà Diệp Trì còn sống, mọi chuyện đều không giống nhau, chỉ là trên thế giới không có từ “Nếu”.

Ông đưa Diệp Trì đi đến trước mộ vợ mình.

Diệp Trì tò mò mà nhìn một gian phòng cổ trước mắt, hỏi: “Bà cháu ở chỗ này ạ?”

Diệp Quốc Thịnh gật đầu.

“Bà qua đời rồi?”

“Ừm.”

Diệp Trì trầm tư một chút, nâng lên khuôn mặt nhỏ nói: “Qua đời chính là đi thiên đường.”

Diệp Quốc Thịnh hòa ái mà cười, nói: “Đúng vậy, cháu còn hiểu rất nhiều.”

“Ừm, ông Trương nói cháu rất thông minh.”

Diệp Quốc Thịnh khẽ cười một chút, rồi sau đó nhìn chằm chằm phòng nhỏ.

Diệp Trì cũng đi theo nhìn chằm chằm, cậu đối với “Tử vong” còn không có khái niệm gì, đương nhiên chính trong miệng cậu nói “Thiên đường”, cậu cũng không biết cụ thể có ý gì, có thể là nơi cực kì tốt đẹp đi, cậu cũng chỉ là nghe người khác nói, cậu học theo mà thôi, nhưng mà cậu cảm nhận được tâm tình ông nội không tốt, cậu cũng bị lây một chút, trong lòng có vài phần ngưng trọng.

Đúng lúc này nghe được ông nội nói: “Đi thôi.”

Diệp Trì hỏi: “Đi chỗ nào?”

“Lên núi.”

Diệp Trì đi theo Diệp Quốc Thịnh lên trên núi, lúc này đã là đầu xuân, trên núi dưới núi Cảnh Sơn đều là màu xanh, đi dọc theo đường lát về phía trước đi, cúi đầu có thể nhìn thấy nụ hoa dại bên cạnh, ngẩng đầu có thể nghe được tiếng chim hót, có thể trông thấy trời trong xanh, phá lệ xinh đẹp.

Diệp Trì cao hứng cực kỳ, ngón tay nhỏ chỉ bầu trời nói: “Ông nội, nhìn trời xanh kìa.”

“Ừm, thấy được.”

“Ông nội, nghe, có chim kêu.”

“Ừm.”

“Ông nội, xem này, nơi này còn có con kiến.”

“Ừm.”

Bước chân Diệp Trì ngắn nhỏ, chạy nhanh về phía trên núi, cậu cao hứng cực kỳ, như là chú chim mới được thả ra từ l*иg sắt, thật sự hận không thể mọc cánh bay lên, ở trong núi chạy kêu vui sướиɠ.

Diệp Quốc Thịnh ở phía sau gọi: “Diệp Trì, chậm một chút, đừng ngã.”

Diệp Trì ở phía trước nói: “Cháu biết, ông nội, ông mau tới xem, bên này có con kiến.”

Diệp Quốc Thịnh ở phía sau đi tới.

Diệp Trì leo đến đỉnh núi Cảnh Sơn, mệt khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, còn thở hổn hển, nhưng cậu cảm thấy đặc biệt cao hứng, lần đầu tiên đứng ở trên núi, tất cả đều là mới mẻ, chỉ vào mấy căn nhà dưới chân núi nói: “Ông nội, ông xem, bên kia thật nhiều nhà ở, ông nội, cháu cảm giác cháu chạy tới bầu trời.”

Diệp Quốc Thịnh cười nói: “Tìm xem nhà mình ở đâu?”

Diệp Trì thật sự tìm, chờ đến khi Diệp Quốc Thịnh lên núi, cậu lôi kéo Diệp Quốc Thịnh nói: “Ông xem, ông nội ông xem, chỗ đó là nhà của chúng ta.”

Diệp Quốc Thịnh nhìn nơi xa một chút, nói: “Thật đúng là cháu tìm được rồi.”

“Ừm, cháu nhìn thấy Đại Hoàng, ông nội, ông xem.”

“Ông nội nhìn không được.”

“Ông nội vì sao ông nhìn không được?”

Diệp Quốc Thịnh cười nói: “Ông nội tuổi cao, đôi mắt hoa, vật nhỏ đều nhìn không được, đứng ở nơi này, chỉ có thể nhìn thấy nhà ở phía dưới, nhìn không được Đại Hoàng.”

“Ông nội, ông là lão thị.”

“Đúng vậy.”

“Vậy ông mang kính lão thị, ông Trương xem báo chí đều là mang kính lão thị.”

Diệp Quốc Thịnh vui vẻ, quay đầu nhìn về phía Diệp Trì, đột nhiên phát hiện Diệp Trì đứa nhỏ này thật không phải một chút thông minh, hơn nữa càng nhìn càng cảm thấy lớn lên một chút cũng không giống Diệp Hoành Đào, ít nhất giữa mày không có sự khoe khoang như Diệp Hoành Đào, ngược lại giống… Giống bạn già ông.

Đúng, giống bạn già ông!

Phát hiện này làm cho Diệp Quốc Thịnh thật là vui vẻ, ông hô hấp đều khí lúc sau, nói: “Đi, ông nội đưa cháu đi nhìn đồ ông nội cất.”

Diệp Trì cao hứng hỏi: “Đi nơi nào ạ?”

“Đi xuống.”

“Được, cháu đi trước.”

Diệp Trì nâng bước liền chạy.

Diệp Quốc Thịnh một câu “Cẩn thận” còn chưa nói ra, Diệp Trì “Bang” một tiếng thật mạnh ngã trên mặt đất, quăng ngã “Ách” một tiếng.

Diệp Quốc Thịnh hoảng sợ, chạy nhanh gọi: “Diệp Trì.”

Diệp Trì ngã một mông, rồi sau đó chống hai tay chuyển cái thân, ngồi dưới đất, nhìn hai tay nhỏ, sau đó chà xát tay, lại xoa xoa đầu gối.

Diệp Quốc Thịnh lập tức lại đây hỏi: “Diệp Trì, không sao chứ.”

“Cháu không chú ý, làm ngã mông xuống.” Diệp Trì cười nói: “Nhưng một chút cũng không đau, cũng không có trầy da.”

“…”

“Có cái gì vướng cháu.”

Diệp Trì vỗ vỗ tay, nhìn lại bên chân nhìn đến trên mặt đất, có một cái vừa đen vừa xanh, cậu mở miệng hỏi: “Ông nội, ông xem, chính là nó vướng cháu té ngã, nó là cái gì?”

Diệp Quốc Thịnh nhìn thoáng qua, nói: “Đây là măng.”

“Măng là cái gì?”

“Chính là măng khô giữa trưa chúng ta ăn, sau khi nó lớn lên chính là cây trúc.”

“Cây trúc lớn lên ở nơi này sao?”

“Không phải, đây là ông nội trồng, cố ý trồng, đi, ông nội đưa cháu đi xem càng nhiều cây trúc.”

Diệp Quốc Thịnh đột nhiên nghĩ đến chính mình trồng cây trúc, thật là tuổi lớn, khi nào trồng đều không nhớ rõ, ông lôi kéo tay nhỏ Diệp Trì đi dần xuống núi, liếc mắt một cái nhìn thấy một mảnh cây trúc màu xanh lục tươi mát, ông tùy ý lấy một cây gậy, đào trên mặt đất một lát, đào ra hai cây măng.

Diệp Trì nói: “Oa, thật lớn!”

Diệp Quốc Thịnh cười ha hả hỏi: “Lớn sao?” Diệp Quốc Thịnh có một loại được mùa kiêu ngạo.

“Ừm.” Diệp Trì chỉ vào một mảnh rừng trúc nói: “Ông nội, nơi này đều có măng sao?”

“Đều có.”

“Rất nhiều sao?” Diệp Trì vấn đề luôn là rất nhiều.

“Ừm, hẳn là có rất nhiều.”

“Có thể ăn sao?”

“Đào về nhà rửa, là có thể xào thịt ăn.”

“Ăn không hết làm sao bây giờ?” Diệp Trì lại nhăn mày nhỏ nhìn măng trên mặt đất nói: “Quá nhiều.”

Diệp Quốc Thịnh cười hỏi: “Vậy cháu nói làm sao bây giờ?”

“Ăn không hết, ừmmm…” Diệp Trì linh quang chợt lóe, nói: “Ông nội, ăn không hết, chúng ta đào ra đi bán đi! Có thể kiếm tiền!”

Đi bán?

Kiếm tiền?

Diệp Quốc Thịnh không thể tưởng tượng mà quay đầu nhìn Diệp Trì.

Đôi mắt Diệp Trì sáng lấp lánh, chờ mong mà nhìn Diệp Quốc Thịnh.