Chương 22: Tới cửa

Lục Minh Phóng đứng lên theo.

Diệp Trì nhanh chóng nhặt lên vỏ kẹo rơi, sốt ruột nói: “Ai da, tớ chơi mà quên mất, tớ phải đi đào cây tề thái kiếm tiền đó! Chúng ta chạy nhanh xuống núi đi!”

Nói xong Diệp Trì đứng dậy đi xuống núi.

Lục Minh Phóng cùng Đại Hắc cũng đi theo Diệp Trì xuống núi.

“Diệp —— trì ——!” Dưới chân núi truyền đến tiếng Diệp Quốc Thịnh gọi ầm ĩ.

“Ông —— nội ——” Diệp Trì từ trên núi đã bắt đầu đáp.

Cũng may Cảnh Sơn cũng không cao, hai đứa nhỏ rất nhanh đã đến giữa sườn núi, lúc này Diệp Trì đáp lại Diệp Quốc Thịnh cũng nghe thấy rồi, Diệp Quốc Thịnh, bà cụ Lục cùng ông cụ Lục cũng yên lòng, bảo Diệp Trì cùng Lục Minh Phóng đi chậm thôi, đừng ngã, Diệp Trì cùng Lục Minh Phóng thật sự đi chậm lại.

“Ông nội!” Diệp Trì giống quả bóng màu đỏ, chạy như bay đến bên cạnh Diệp Quốc Thịnh, phía sau có Đại Hắc giống con sâu đen to, chân ngắn nhỏ chạy nhanh.

Còn lại Lục Minh Phóng không nói một lời mà đi đến bên cạnh bà cụ Lục cùng ông cụ Lục, nhưng mà, bà cụ Lục cùng ông cụ Lục nhìn thấy sắc mặt Lục Minh Phóng bình thản, đã phi thường vừa lòng, mọi việc không thể nóng vội.

Bà cụ Lục cười đi tới, lau mồ hôi trên trán cho Lục Minh Phóng, ôn nhu hỏi: “Leo đến đỉnh núi sao?”

Lục Minh Phóng gật đầu: “Dạ.”

Ông cụ Lục nhịn không được hỏi một câu: “Nhìn thấy tổ chim không?”

Lục Minh Phóng nói: “Thấy được.”

“Nhìn thấy chim chóc bên trong không?”

“Ừm.”

“Có mấy con?”

“Bốn con.”

Khó được khi cháu trai chịu nói chuyện, ông Lục bộ dáng đắc ý vênh váo, còn muốn hỏi hai câu, thấy vạt áo bị túm hai cái, quay đầu thấy ánh mắt bà cụ Lục, thức thời mà không hỏi nữa, tránh cho cảm xúc cháu trai dao động, nghe bác sĩ nói, tiến từ từ, nhưng trong lòng ông thật là cao hứng cực kỳ, cùng bà cụ Lục cảm tạ Diệp Trì cùng Diệp Quốc Thịnh, sau đó dẫn theo Lục Minh Phóng rời khỏi.

“Lão Diệp, chúng ta đi về trước đây.” Ông cụ Lục khách khí mà nói.

Diệp Quốc Thịnh nói: “Đi thôi đi thôi, chúng ta vội xong cũng trở về.”

“Ông chú ý thân thể.”

“Sẽ sẽ.”

Ông cụ Lục lại nhìn về phía Diệp Trì, tươi cười hòa ái mà nói: “Tiểu Diệp Trì, chúng ta đi đây.”

Diệp Trì giơ lên tay nhỏ, vẫy vẫy: “Ông Lục bà Lục Phóng ca, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.” Bà cụ Lục cùng ông cụ Lục đồng thanh nói.

Nhìn Lục Minh Phóng đi theo hai người đi xa, không có cùng cậu nói hẹn gặp lại, cậu mở miệng gọi: “Phóng ca!”

Lục Minh Phóng quay đầu lại.

Diệp Trì lớn tiếng nói: “Qua mấy ngày tớ lại đi tìm cậu chơi nha!”

Lục Minh Phóng nhấp môi, gật đầu.

Diệp Trì lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Diệp Quốc Thịnh, lại nhìn về phía cái sọt bên chân Diệp Quốc Thịnh, kinh ngạc phát hiện cái sọt đã đầy cây tề thái, cậu hỏi: “Ông nội, đây đều là ông đào sao?”

Diệp Quốc Thịnh nói: “Ông bà Lục của cháu hỗ trợ đào, một mình ông khẳng định không đào được nhiều như vậy.”

“Thật nhiều.”

“Đúng vậy.” Diệp Quốc Thịnh từ túi áo lấy ra dây thun, liền lại ngồi xổm xuống, nói: “Xử lý xử lý, ngày mai đi chợ bán.”

“Cháu cũng tới xử lý.”

“Được.”

Xử lý cây tề thái cũng không khó, đơn giản là loại bỏ bùn đất bên ngoài, dùng dây thun bó thành bó nhỏ. Bởi vì tay Diệp Trì quá nhỏ, không thể bó thành bó nhỏ, liền để Diệp Quốc Thịnh trợ thủ.

Ông cháu hai người phối hợp thập phần ăn ý, qua mười phút, một bó cây tề thái đặt ở trong cái sọt.

Diệp Quốc Thịnh đỡ eo đứng dậy đi đào măng.

Diệp Trì thấy thế vội vàng nói: “Ông nghỉ một lát, nghỉ một lát lại đi đào măng.”

Diệp Quốc Thịnh tay chống eo, nói: “Không có việc gì, chỉ là khom lưng lâu có chút cứng.”

“Cháu đấm lưng cho ông.”

Diệp Trì đứng dậy chạy đến phía sau Diệp Quốc Thịnh, tay nhỏ nắm chặt, bắt đầu đấm từ eo Diệp Quốc Thịnh lên, mở miệng hỏi: “ông nội, muốn dùng lực lớn hơn không?”

“Lớn một chút.”

Diệp Trì vừa đấm vừa hỏi: “Ông nội, như vậy được không?”

Thật thoải mái, Diệp Quốc Thịnh cười nói: “Cứ như vậy.”

Diệp Trì thịch thịch thịch mà đấm eo cho Diệp Quốc Thịnh.

Diệp Quốc Thịnh cũng chưa từng được tiểu bối hầu hạ như vậy, cao hứng nếp nhăn trên khóe mắt đều dính lại, cũng sợ mệt Diệp Trì, sau một lát liền nói: “Được rồi được rồi, không cần đấm, không cần đấm.”

“Vậy ông nội lưng ông còn cứng sao?”

“Không cứng, không cứng, đi thôi, đi rừng trúc.”

Hai người cầm công cụ đi về phía rừng trúc, lần trước một đám người cùng đào măng trong rừng trúc nhỏ còn không nhiều lắm, cho nên hai người cũng không đào lâu, đào nửa cái sọt xong liền đến chân núi trồng ít đồ ăn.

Nhìn mặt trời đã lêи đỉиɦ đầu, hai người mới dắt Đại Hoàng, chậm rì rì mà về nhà, ông cháu hai người cùng nhau làm cơm trưa, cơm trưa là mì trứng rau xanh, ngon. Ăn xong lại như thường ngày có giấc ngủ trưa ngắn ngủi.

Đang ngủ thì điện thoại ở đầu giường vang lên, Diệp Quốc Thịnh tỉnh, Diệp Trì cũng bị tiếng nói chuyện đánh thức, dụi dụi mắt, thấy Diệp Quốc Thịnh đang nhận điện thoại, đột nhiên ngồi dậy, chờ Diệp Quốc Thịnh treo điện thoại lên, vội vàng hỏi: “Ông nội, là mẹ cháu gọi điện thoại tới sao?”

Diệp Quốc Thịnh hơi hơi sửng sốt, đúng sự thật nói: “Không phải, là cô cháu gọi tới.”

Diệp Trì hơi hơi cúi đầu, mẹ từng nói sẽ thường xuyên gọi cho cậu, nhưng mà cậu đã ở nơi này rất nhiều ngày, một cuộc điện thoại cũng không có.

Diệp Quốc Thịnh thấy thế, nhịn không được giải thích: “Khả năng mẹ cháu muốn một lần nữa tìm công việc, tìm công việc rất phiền toái, cho nên gần đây không có thời gian.”

Diệp Quốc Thịnh nói cái lý do này cũng chỉ có trẻ nhỏ có thể tin, đứa trẻ Diệp Trì xác thật tin, nâng khuôn mặt nhỏ nhìn về phía Diệp Quốc Thịnh nói: “Ông nội ông nói rất đúng, mẹ cháu có thời gian sẽ gọi điện thoại cho cháu, cái kia, ông nội, cô gọi điện thoại lại đây làm gì?”

Diệp Quốc Thịnh vừa mặc quần áo vừa nói: “Là hỏi thân thể ông nội thế nào, nói mấy ngày hôm trước từ trên mạng mua cho ông nội một thùng sữa bò, hôm nay hẳn là tới rồi, để ông nội nhận, còn bảo ông chú ý thân thể.”

“Cô thật tốt.” Ở trong mắt Diệp Trì, phàm là ai đối tốt với ông nội đều là người tốt.

“Đúng vậy.” Diệp Quốc Thịnh tiếp một câu: “Cô cháu tốt hơn bác cả cháu nhiều.” Chỉ là gia cảnh không tốt lắm.

“Bác cả là người xấu.”

“Cũng không thể nói là người xấu.” Diệp Quốc Thịnh muốn cùng Diệp Trì giải thích một chút, quay đầu nhìn thấy ánh mắt Diệp Trì trong sáng, cảm thấy mình nói một ít thị phi trắng đen, cậu cũng nghe không hiểu, vẫn là để cậu có tuổi thơ đơn giản, chờ cậu lớn lên một chút lại nói.

Diệp Quốc Thịnh sỏ giày vào, đứng lên nói: “Được rồi, đi, chúng ta đi ra ngoài chờ một chút, nói không chừng một lát nữa người giao sữa bò sẽ đến.”

“Dạ.” Diệp Trì bắt đầu tự mình mặc quần áo.

“Cháu từ từ mặc quần áo đi, ông đi trước nhìn xem gà mái ấp trứng thế nào.” Khoảng thời gian trước Diệp Quốc Thịnh phát hiện ba con gà mái đều đẻ trứng, cố ý tạo điều kiện, nhìn xem gà mái có thể ấp ra một ít gà con không, đến lúc đó lại thêm một nguồn thu vào.

“Ông nội, ông từ từ, cháu cũng đi.” Diệp Trì sốt ruột mà nói.

“Được được được.” Diệp Quốc Thịnh đành phải chờ cậu: “Vậy cháu mặc nhanh lên.”

Ông cháu hai người cùng nhau từ trong phòng ra, khom lưng đi vào ổ gà góc tường xem, phía dưới mông gà, hai ba mươi cái trứng gà đều bị che kín mít.

Diệp Quốc Thịnh cũng không quản, cùng Diệp Trì đi từ ổ gà ra, che lại mành cho gà, nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng la: “Có người ở không? Diệp Quốc Thịnh ở nhà không? Diệp Quốc Thịnh ở nhà không? Diệp Quốc Thịnh chuyển phát nhanh tới rồi.”

“Ở ở ở.”

Diệp Quốc Thịnh Diệp Trì nghe vậy cùng nhau chạy chậm đến cửa viện, thấy bên ngoài có một người trẻ tuổi đang đứng, trong tay ôm một cái thùng nói: “Diệp lão tiên sinh, đây là chuyển phát nhanh của ông phiền ông kí nhận một chút.”

“Cảm ơn, phiền toái cháu.”

“Khách khí rồi.”

Diệp Quốc Thịnh nhận cái thùng, ôm vào sân.

Diệp Trì theo ở phía sau hỏi: “Ông nội, là sữa bò cô mua sao?”

Diệp Quốc Thịnh nói: “Ừm, muốn uống sao?”

Diệp Trì gật đầu, cậu cũng đã lâu không uống qua.

“Được, hiện tại liền uống một lọ!” Diệp Quốc Thịnh bỏ cái thùng xuống, mở ra là sữa tươi ông lấy ra một lọ cho Diệp Trì, Diệp Trì mới nhận đã nghe được bên ngoài cửa truyền tới một giọng: “Ông nội, cháu cũng muốn!”

Diệp Trì quay đầu thấy là Diệp Ngạn Bác đã lâu không thấy.

Trên mặt Diệp Quốc Thịnh lộ ra không vui, muốn cất sữa bò đi, chỉ là Diệp Ngạn Bác đã đi đến trước mặt, nói: “Ông nội, cháu cũng muốn uống sữa bò.”

Diệp Ngạn Bác cũng là cháu ông, Diệp Quốc Thịnh đành phải từ trong thùng lấy ra một lọ sữa bò cho Diệp Ngạn Bác, Diệp Ngạn Bác nhận liền nói: “Lại cho thêm một lọ.”

Diệp Quốc Thịnh lập tức không cao hứng: “Một lọ không đủ cháu uống?”

“Cháu muốn uống hai bình.”

“Vậy cháu không ăn cơm sao?”

“Cháu có thể uống hai bình.”

“Cháu còn lòng tham không đáy có phải không?” Diệp Quốc Thịnh răn dạy một câu.

“Keo kiệt!” Diệp Ngạn Bác nói Diệp Quốc Thịnh một câu, cầm một lọ sữa bò, quay đầu liền chạy.

Diệp Quốc Thịnh cạn lời.

Diệp Trì ngẩng đầu nhìn Diệp Quốc Thịnh, ảo não mà nói: “Sớm biết hắn ở đó, chúng ta liền không mở ra, hắn thật phiền phức.”

Nhìn cháu trai nhỏ nhăn mày, tâm tình Diệp Quốc Thịnh lập tức tốt lên, cười nói: “Không có việc gì, liền cho hắn một lọ, nơi này còn có thật nhiều.”

Diệp Trì gật đầu: “Ông nội, chúng ta cất đi, không thể để Ngạn Bác phát hiện.”

“Được, chúng ta đem nó giấu đi!” Ông cháu hai người vào phòng thật sự đem sữa bò giấu kín mít, sau đó Diệp Quốc Thịnh cầm hai bình đến phòng bếp, dùng nước sôi ủ một lát, cùng Diệp Trì ngồi ở trong viện uống.

“Uống ngon không?” Diệp Quốc Thịnh quay đầu hỏi.

“Uống ngon.” Hai tay Diệp Trì ôm chai sữa bò, ngậm ống hút ục ục mà uống.

“Ngày mai tiếp tục uống.”

“Ông nội cũng tiếp tục uống.”

Đây chính là sự khác nhau giữa Diệp Trì và Diệp Ngạn Bác, Diệp Trì mặc kệ có cái tốt gì, cũng nghĩ đến người mình thích, còn Diệp Ngạn Bác vĩnh viễn mình là số một, trong lòng Diệp Quốc Thịnh thở dài một tiếng, thôi thôi, con cháu đều có phúc phần con cháu, chỉ hy vọng con cháu đều có thể sống tốt là được.

Diệp Quốc Thịnh uống xong sữa bò, mang theo Diệp Trì cùng nhau sửa sang lại một ít hạt giống, chuẩn bị trồng, chờ đến khi hoàn toàn rảnh rỗi, sắc trời đã tối sầm.

Diệp Quốc Thịnh đang chuẩn bị đi nấu cơm, lại có người tới, lần này không phải bà cụ Lục, mà là ông cụ Lục.

Trong tay ông cụ Lục xách theo hộp cơm bốn tầng, bên trong chính là hạt dẻ hầm gà, màn thầu, cháo nấm tuyết cùng khoai tây xào, là bà cụ Lục cố ý nấu cho Diệp Trì ăn.

Ông cụ Lục thuận tiện nói một chút tình huống của Lục Minh Phóng cho Diệp Quốc Thịnh, nói Lục Minh Phóng hôm nay về nhà tâm tình rất tốt, mỗi lần Lục Minh Phóng cùng Diệp Trì chơi một lát, trạng thái liền tốt một chút, hy vọng Diệp Trì về sau chơi cùng Lục Minh Phóng nhiều hơn.

Diệp Quốc Thịnh khẳng định là đồng ý để Diệp Trì cùng Lục Minh Phóng chơi, chỉ là đồ ăn tốt như vậy … Tốt như vậy, ông cụ Lục không cho phép Diệp Quốc Thịnh từ chối, nói cái gì đều phải cho Diệp Trì ăn, không ăn không thuận theo, cuối cùng ông cụ Lục xách theo hộp cơm trống không vô cùng cao hứng mà đi rồi.

Diệp Trì Diệp Quốc Thịnh nhìn trên bàn toàn là đồ ăn, trầm mặc mấy giây, Diệp Quốc Thịnh nói: “Ăn đi!”

Diệp Trì chạy nhanh đi rửa tay nhỏ.

Buổi tối hôm nay, Diệp Trì ăn đến bụng nhỏ phình phình, nhưng trong lòng Diệp Quốc Thịnh băn khoăn, ngày hôm sau Diệp Quốc Thịnh bán đồ ăn xong, liền cắt hai cân thịt heo, làm sủi cảo nhân cây tề thái cùng thịt heo, để Diệp Trì xách đưa đến nhà ông bà Lục, nói là cho Lục Minh Phóng ăn.

Diệp Trì nhớ thương sủi cảo chạy nhanh đưa qua cho ông bà Lục xong, lại chạy nhanh về nhà ăn sủi cảo.

Chờ lúc Lục Minh Phóng nghe được giọng Diệp Trì chạy ra thì Diệp Trì đã chạy đi rồi, Lục Minh Phóng quay đầu nhìn về phía bà cụ Lục, giống như đang hỏi có phải vừa rồi là Diệp Trì tới không.

“Vừa rồi chính là Diệp Trì tới, tặng sủi cảo, để nơi này người liền đi rồi.” Bà cụ Lục nói.

Lục Minh Phóng nghe vậy nhìn về phía ngoài cửa.

Bà cụ Lục nói: “Nhìn không tới, nếu cháu muốn cùng hắn chơi, liền đi tìm hắn đi.”

Lục Minh Phóng không nói gì, cũng không tìm Diệp Trì, ở trong nhà như ngày thường xem sách nhi đồng, xem TV, ngẫu nhiên mang Đại Hoa đi Cảnh Sơn, nhưng đều không nhìn thấy Diệp Trì.

Cậu ấy đợi Diệp Trì vài ngày, Diệp Trì cũng không tới tìm, đã nói tới tìm cậu ấy, kết quả không tới tìm, cậu ấy có chút không cao hứng.