Chương 23: Ly hôn

Trên thực tế, gần đây Diệp Trì đặc biệt bận, không cẩn thận liền quên tìm Lục Minh Phóng chơi, bởi vì cậu mỗi ngày đều giúp ông nội trồng rau dưa trồng trái cây, như vậy mới có thể thu hoạch lúc vào thu, nhiều thêm chút đồ, kiếm thêm ít tiền, cho nên mỗi ngày còn cùng Diệp Quốc Thịnh tưới nước trồng cây, một thời gian tương đối bận.

Nhưng mà bản thân Diệp Trì lại cảm thấy vui vẻ, không cảm thấy mệt một chút nào, mỗi ngày đi theo Diệp Quốc Thịnh nhận biết rất nhiều cây nông nghiệp, trước kia Diệp Quốc Thịnh trồng một chút rau dưa củ quả, đều là để mình ăn, cho con cái ăn, chưa từng nghĩ tới sẽ bán.

Nhưng mà, cho con gái còn được, con trai thì ông không nghĩ tới, năm nay ai ông cũng không cho, toàn bộ đều thu hoạch đưa tới chợ bán.

Tuy rằng số lượng vẫn còn ít, nhưng mỗi ngày đều có tiền thu vào, cùng Diệp Trì mỗi ngày đều nghĩ biện pháp kiếm tiền, ông cháu hai người quả thực dễ chịu, dễ chịu làm Diệp Hoành Vĩ hâm mộ không thôi, hắn thật sự không nghĩ tới một già một trẻ còn thật đúng là sinh hoạt ở bên nhau, trong lòng không phục.

Hôm nay, Diệp Hoành Vĩ vừa vào chợ đã gặp Diệp Trì Diệp và Quốc Thịnh, nhịn không được lại nói hai câu: “Ba, ba lớn tuổi rồi lại mệt mỏi vì chuyện này à.”

“Hoành Vĩ à.” Diệp Quốc Thịnh ngữ khí bình thường mà nói: “Hiện tại cơ thể ba tốt hơn so với trước kia, ba đã nói với đội trưởng, dù ba có mệt hay không, sẽ không tìm con.”

Diệp Hoành Vĩ tức giận xoay người rời đi.

Diệp Quốc Thịnh không biết vì cái gì con lớn rồi lại muốn kiểm soát cha mẹ, cũng không nghĩ ra nên không nghĩ nữa, cùng Diệp Trì tiếp tục đi đến Triều gia.

Tay nhỏ Diệp Trì cầm một chuỗi kẹo hồ lô, là hôm nay ông nội khen thưởng cậu, đặc biệt dài, bên trên có sơn tra có trái cây còn có quả hạch, cậu thích cực kỳ.

Đi đến trước cửa, nghĩ một chuỗi dài như vậy mình ăn không hết làm sao bây giờ, vậy đi tìm bạn duy nhất của mình là Lục Minh Phóng thôi, vì thế nói: “Ông nội, cháu muốn đi tìm Phóng ca. Lần trước cháu nói tìm cậu ấy, vài ngày rồi không có đi tìm cậu ấy.”

Diệp Quốc Thịnh gật đầu: “Ừm, cháu đi đi.”

“Cháu muốn chia một nửa kẹo hồ lô cho cậu ấy ăn.”

“Ừm, đi thôi.”

Diệp Trì gọi Đại Hắc chạy đến nhà bà cụ Lục, còn chưa tới nhà Lục Minh Phóng, Đại Hắc nghe được tiếng Đại Hoa sủa gâu gâu, lập tức lui về phía sau, Diệp Trì gọi cũng không gọi được, tức nói một câu “Mày về nhà đi”, Đại Hắc vẫy đuôi mà chạy về nhà.

Diệp Trì: “…” Đại Hắc thật nhát gan, quá nhát gan!

Diệp Trì đành phải một mình cầm kẹo hồ lô đi đến nhà bà cụ Lục, nhìn thấy cửa nhà bà cụ đóng, cậu ghé vào khe cửa ngó vào bên trong, không thấy ai, chỉ thấy con chó Đại Hoa.

Cậu mở miệng gọi: “Bà Lục, bà Lục, Phóng ca có ai ở nhà không?”

Bên trong truyền đến tiếng chó Đại Hoa gâu gâu.

Diệp Trì: “Bà Lục, ông Lục, Phóng ca!”

Đại Hoa: “Gâu gâu! Gâu gâu gâu!”

“Phóng ca! Phóng ca!”

“Gâu gâu gâu!”

“Phóng ca, tớ mang kẹo hồ lô cho cậu ăn.”

“Gâu gâu gâu!”

“…”

Diệp Trì đứng ở trước cửa gọi nửa ngày, chỉ có Đại Hoa đáp lại, liền hướng bốn phía xem, nhìn thấy bà cụ ngày đó cùng bà cụ Lục ở phòng ngoài đóng đế giày, lập tức nhiệt tình mà gọi: “Bà cố.”

Bà cụ bạc đầu quay đầu nhìn qua, liếc mắt một cái nhận ra Diệp Trì tới, dù sao ở trấn Cảnh Sơn, trẻ con đẹp như vậy cũng ít, trừ Lục Minh Phóng thì là Diệp Trì, bà cười ha hả mà nói: “A, là Tiểu Diệp Trì à, cháu ở chỗ này làm gì?”

“Cháu tìm Minh Phóng, bà cố, bà biết Minh Phóng đi đâu không?”

Thấy Diệp Trì lễ phép như vậy, lại đẹp trai, bà cụ bạc đầu nhịn không được muốn cùng Diệp Trì nhiều lời vài câu, hỏi: “Bà biết, cháu tìm Minh Phóng làm gì?”

Diệp Trì giơ kẹo hồ lô trong tay nói: “Cháu mua kẹo hồ lô lớn, muốn chia cho cậu ấy cùng ăn.”

“Phải không? Mua kẹo hồ lô còn nghĩ tới Minh Phóng à, nhưng mà hôm nay thằng bé không ở nhà.” Buổi sáng bà cụ bạc đầu ra ngoài đi dạo, đúng lúc nhìn thấy bà cụ Lục ở nhà một mình, cho nên cũng biết nói: “Thằng bé cùng ông bà nội vào thành phố rồi.”

“Vào thành phố làm gì?”

“Ba mẹ thằng bé hôm nay ly hôn, thằng bé đi xem, cũng xem bệnh luôn.”

Lúc trước ba mẹ Lục Minh Phóng cãi nhau, người trấn Cảnh Sơn biết bọn họ ly hôn, nhưng bởi vì liên lụy quá nhiều cho nên không có cách nào làm thủ tục, hôm nay chính thức ly hôn.

“Ly hôn à.” Diệp Trì cái hiểu cái không mà đáp một tiếng, nhưng điểm cậu chú ý vẫn là bệnh của Lục Minh Phóng, hỏi: “Đi xem bệnh trở về sẽ tốt lên sao.”

“Ừm, cũng không biết hôm nay có thể trở về không, về sau cũng không biết có trở lại không.”

Diệp Trì sửng sốt, hỏi: “Về sau cậu ấy cũng không trở lại sao?”

Bà cụ bạc đầu nói: “Ai biết được? Ba mẹ thằng bé đều muốn dẫn thằng bé đi, cũng không biết sau này sẽ đi theo ai, nếu đi theo mẹ, tám phần là không trở lại.”

Diệp Trì nói không ra lời.