Chương 21: Chúng ta là bạn bè

Lục Minh Phóng cất bước!

Bà cụ Lục cùng ông cụ Lục kích động đôi tay nắm gắt gao, nước mắt giống như sắp rơi xuống, không ai biết một năm này, bọn họ vì Lục Minh Phóng mất bao nhiêu tâm tư, bọn họ đau lòng Lục Minh Phóng còn nhỏ đã thấy ba nɠɵạı ŧìиɧ, cha mẹ chửi rủa, lạnh nhạt, bọn họ vẫn luôn làm tâm lý cho Lục Minh Phóng, nhưng hiệu quả cực nhỏ, vì thế bọn họ sầu bạc hết cả tóc, không nghĩ tới lúc này gặp được Tiểu Diệp Trì.

Tiểu Diệp Trì thật là tiểu khả ái do trời cao phái tới!

Tiểu khả ái Diệp Trì căn bản không biết ba lão nhân đang khen mình, cậu còn gọi Lục Minh Phóng nhanh lên lên núi.

Lục Minh Phóng gian nan mà bước bước đầu tiên, bước thứ hai giống như không khó khăn như vậy, cậu ấy thẳng tắp mà đi đến chỗ Diệp Trì, Diệp Trì đứng ở chỗ cao vẫy vẫy tay nhỏ, hô to: “Phóng ca! Nhanh lên!”

Lục Minh Phóng không tự chủ được mà bước lớn bước chân.

Nhận thấy Lục Minh Phóng sắp đuổi kịp, Diệp Trì xoay người tiếp tục hướng về phía trước chạy, chạy đến giữa sườn núi cậu dừng lại, quay đầu nhìn Lục Minh Phóng một cái, xoay người đi vào trong rừng cây, ở một chỗ ít có người đặt chân đến dừng lại, chờ Lục Minh Phóng đi đến trước mặt cậu, cậu duỗi tay chỉ, đặc biệt kiêu ngạo mà nói: “Phóng ca, cậu xem!”

Lục Minh Phóng ngẩng đầu hướng về phía trước xem, cái gì cũng không thấy, lại lần nữa nhìn về phía Diệp Trì.

Diệp Trì một lần nữa chỉ vị trí nói: “Xem nơi đó, tổ chim!”

Lục Minh Phóng nhìn theo ngón tay Diệp Trì, ở chỗ chạc cây, nhìn thấy một cái tổ chim đen sì, Lục Minh Phóng dù cao lãnh như thế nào, lại nhốt mình như thế nào rốt cuộc chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, trời sinh tò mò, đôi mắt khống chế không được liền lập loè ánh sáng.

Diệp Trì vui vẻ hỏi: “Thấy được không?”

Lục Minh Phóng gật đầu.

Diệp Trì phi thường tự hào mà nói: “Là tớ phát hiện, hai ngày trước tớ cùng ông nội lại đây đi bộ, tớ liếc mắt một cái liền thấy được, ông nội nói, trước kia trên núi các loại chim chóc đặc biệt nhiều, sau vì ô nhiễm môi trường, chim chóc bị ô nhiễm làm chết, còn có người xấu, người xấu đánh chim, cũng đánh chết chim. Ông nội còn nói, nhiều năm gần đây, mọi người đều ra ngoài làm công, không ai tới Cảnh Sơn, cho nên mới xuất hiện thật nhiều chim chóc.”

Diệp Trì từ trên mặt đất nhặt lên một nhánh cây, học bộ dáng Diệp Quốc Thịnh, đối với mặt đất gõ gõ đánh đánh, thứ nhất là tìm đường, thứ hai là làm công cụ phòng ngự, để ngừa đυ.ng tới rắn…, cậu gõ mặt đất cúi đầu nói đi về phía trước đi.

Lục Minh Phóng an tĩnh mà đi theo.

Đột nhiên, Diệp Trì dừng lại, quay đầu lại hỏi: “Phóng ca, cậu có muốn xem tổ chim nhỏ không?”

Lục Minh Phóng lần này thực nhanh chóng gật đầu, cậu ấy chỉ ở trong TV xem qua chim nhỏ, chưa từng ở trong hiện thực nhìn qua.

“Chúng ta leo cây! Bò đến trên cây là có thể nhìn thấy!”

“…”

Cây ở Cảnh Sơn rậm rạp, quanh năm suốt tháng trải qua gió táp mưa sa, lại không người trông giữ, cho nên cây cối lớn lên ngã trái ngã phải, vừa vặn cho Diệp Trì một cái cơ hội, cậu dẫm lên một cái lại một cái cây lệch tán, thật cẩn thận mà đi vào gần tổ chim, vui vẻ mà hướng Lục Minh Phóng vẫy tay, sợ quấy nhiễu chim non, nhẹ giọng gọi: “Phóng ca, cậu cũng lên đi.”

Lục Minh Phóng chần chờ.

“Đi lên đi.”

“…”

“Cậu không lên liền nhìn không tới!”

“…”

Lục Minh Phóng muốn nhìn chim non, rốt cuộc học theo Diệp Trì, so Diệp Trì càng vững chắc mà dẫm lên một cây lại một cây cổ thụ, đi vào bên cạnh Diệp Trì, theo tầm mắt Diệp Trì nhìn lại, nhìn thấy cách đó không xa tổ chim nho nhỏ có bốn con chim cuộn tròn cơ thể màu hồng, bình yên ngủ, nhìn qua nhu nhược nhỏ xinh cực kỳ, nhưng lại có thể cảm nhận được sinh mệnh tích cực của chúng nó. Cảm giác nhìn trộm giống loài mới, làm người ta có một loại lễ rửa tội, nội tâm ấm áp.

Đôi mắt Lục Minh Phóng không bao giờ là hờ hững, nhìn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm bốn con chim non, tựa hồ có một loại cảm giác tràn ngập trìu mến đối với vật nhỏ yếu đuối.

“Phóng ca, cậu thấy được chứ?” Diệp Trì nhỏ giọng hỏi.

“Ừm.”

“Đẹp chứ?”

“Đẹp.” Lục Minh Phóng khó được trả lời.

“Biết chúng nó là chim gì sao?”

“Không biết.” Lục Minh Phóng lại trả lời.

“Tớ cũng không biết.” Diệp Trì cũng vẫn không nhúc nhích nhìn, nói: “Chúng nó đang ngủ đó.”

“Ừm.”

“Chúng nó khả năng không phải đang ngủ?”

“…” Có ngủ hay không cũng làm Diệp Trì nói được.

Diệp Trì nói: “Khả năng bọn chúng cũng giống Đại Hắc nhà tớ, Đại Hắc khi còn nhỏ cũng không mở được đôi mắt, làm gì đều nhắm mắt lại, giống người mù! Đi đường đều sẽ cúi đầu.”

Đại Hắc ở dưới giống như nghe được mình bị mắng là người mù, lập tức phát ra kháng nghị gâu gâu hai tiếng, quấy nhiễu bốn con chim, bốn con chim nhỏ đồng thời há to miệng, lộ ra đầu lưỡi ửng đỏ, phát ra tiếng kêu bén nhọn.

Cơ thể nhỏ như vậy, tiếng kêu lại lớn như vậy! Diệp Trì cùng Lục Minh Phóng hoảng sợ.

Diệp Trì đứng thẳng thân thể nói: “Phóng ca, chạy mau, ba mẹ chúng nó sắp về tới, trở về liền mổ đầu chúng ta, chạy mau.”

Lục Minh Phóng lập tức đỡ cây cối hai bên trái phải, theo đường cũ đi xuống.

Diệp Trì đi theo xuống, lúc sắp chạm được mặt đất, dưới chân một cái trượt “Phanh” một tiếng ngồi dưới đất, bị ngã “Ai da” một tiếng.

Không đợi Lục Minh Phóng phản ứng lại, cậu đã bò dậy, lôi kéo cánh tay Lục Minh Phóng nói: “Nhanh lên, bằng không ba mẹ chim đã trở lại, chúng nó nếu tức giận, sang năm liền không tới nơi này.”

Diệp Trì lôi kéo Lục Minh Phóng một đường chạy đến trên đỉnh núi.

Đại Hắc chạy theo.

Diệp Trì thở hồng hộc mà quay đầu lại, đối với Đại Hắc dậm chân nhỏ: “Đại Hắc!”

Đại Hắc bốn chân ngắn nhỏ dọa lập tức dừng lại.

Diệp Trì tức giận hỏi: “Ai bảo mày kêu! Mày xem, đều dọa chim nhỏ rồi!”

Đại Hắc “Ô” một tiếng nằm trên mặt đất, lại ủy khuất mà ô ô hai tiếng.

Diệp Trì “Hừ” một tiếng.

Đại Hắc quỳ rạp trên mặt đất, đáng thương vô cùng mà nhìn Diệp Trì, nhẹ nhàng lay động cái đuôi nhỏ, lúc Diệp Trì đi tới, nó run bần bật, cảm giác được Diệp Trì đang sờ đầu nó, nó nhắm mắt lại chui vào trong lòng Diệp Trì, dùng đầu lưỡi liếʍ tay nhỏ Diệp Trì.

Liếʍ Diệp Trì ngứa, nhịn không được cười rộ lên, xoa đầu Đại Hắc nói: “Lần sau không được sủa bậy, biết không?”

Đại Hắc ô ô hai tiếng.

Lục Minh Phóng ở bên cạnh nhìn.

Diệp Trì trấn an Đại Hắc xong, đứng dậy, phát hiện Lục Minh Phóng nhìn chằm chằm mông mình.

Diệp Trì tò mò hỏi: “Phóng ca, cậu nhìn cái gì?”

Lục Minh Phóng hỏi: “Mông cậu đau không?” Cậu ấy nhìn thấy cậu bùm một tiếng ngã xuống.

“Không đau! Trước kia tớ đều từ thang lầu ngã xuống, tớ cũng không đau, cũng không có khóc.” Diệp Trì không sao cả mà nói.

Lục Minh Phóng không nói.

Diệp Trì một lần nữa phát hiện thứ mới, lôi kéo cánh tay Lục Minh Phóng nói: “Phóng ca, cậu tới, tới bên này xem.”

Lục Minh Phóng đi theo Diệp Trì tới chỗ cao nhất Cảnh Sơn, rút cánh tay ra khỏi cánh tay dơ của Diệp Trì, lặng lẽ vỗ vỗ tay áo, tay áo có chút đất, cậu ấy hơi chau mày, có chút ghét bỏ.

Ngước mắt nhìn Diệp Trì, khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt sáng ngời, cậu ấy lại cúi đầu nhìn đất ở tay áo không có cầm lại.

Diệp Trì cũng không phát hiện động tác nhỏ của Lục Minh Phóng, nhìn xuống dưới núi, thấy Diệp Quốc Thịnh, bà cụ Lục cùng ông cụ Lục xong, cao hứng mà nói: “Phóng ca, cậu xem! Các ông bà ở đằng kia!”

Lục Minh Phóng cúi đầu nhìn, thật sự thấy ông nội cùng bà nội.

“Ông nội!” Diệp Trì lớn tiếng gọi.

“…”

“Ông nội, cháu cùng Phóng ca ở trên đỉnh núi!”

“…”

“Ông nội!”

“…”

Diệp Trì cũng không trông cậy vào Diệp Quốc Thịnh có thể nghe được, cậu chính là hét hai tiếng cho trong lòng thoải mái, quay đầu nhìn về phía Lục Minh Phóng nói: “Phóng ca, cậu không gọi ông bà sao?”

Lục Minh Phóng đơn giản mà nói: “Không gọi.”

“Vì cái gì?”

“Không vì cái gì?”

“Vậy được, tớ cũng không gọi.”

“…”

“Mệt mỏi quá à, tớ muốn ngồi một lát.”

Diệp Trì nhìn nhìn bốn phía, ngồi ngay tại chỗ ở trên tảng đá, nói: “Phóng ca, cậu cũng tới ngồi đi.”

Lục Minh Phóng đi theo ngồi xuống.

Hai đứa nhỏ ngồi ở cùng một tảng đá lớn, phơi nắng, tắm gió xuân, nhìn phương xa, Diệp Trì không khỏi phủng khuôn mặt nhỏ nói: “Trời thật xanh, đám mây thật trắng nha, dưới trời xanh đám mây trắng chính là Cảnh Sơn trấn chúng ta, xem, nơi đó chính là sân nhà tớ cùng ông nội, Phóng ca, cậu xem, nơi đó chính là sân nhà cậu, Đại Hoa nhà cậu cũng ở trong sân, nhưng mà tớ nhìn không tới, quá xa, a, trời thật xanh, đám mây thật trắng, không trung thật đẹp a!”

Diệp Trì híp mắt nhìn trời xanh.

Lục Minh Phóng nghe Diệp Trì nói, cũng nhìn trời xanh mây trắng, thật ra cậu ấy đã tới đỉnh núi, mang theo Đại Hoa tới ba lần, mỗi lần tới đều là đi theo Đại Hoa, căn bản sẽ không chú ý tổ chim, cây cối hoặc là trời xanh mây trắng, chính là đi theo Đại Hoa đi một chuyến, mọi thứ trên thế giới đều giống như không liên quan đến cậu ấy.

Chỉ là lúc nghe được Diệp Trì nói trời thật xanh, đám mây thật trắng, cậu ấy thật sự cảm thấy trời thật xanh, đám mây thật trắng, không trung thật đẹp, đẹp đến làm cho trong lòng cậu ấy cảm thấy không giống trước kia, nhìn nhìn, khóe miệng nhịn không được cong lên, đúng lúc này nghe được Diệp Trì nói: “Cho cậu.”

Lục Minh Phóng quay đầu, thấy Diệp Trì đưa qua một viên kẹo bắp.

Diệp Trì nói: “Cho cậu viên kẹo ăn.”

Lục Minh Phóng không nhúc nhích.

“Ăn rất ngon nha.”

Lục Minh Phóng duỗi tay nhận lấy.

Diệp Trì duỗi đầu hỏi: “Lần trước tớ cho cậu kẹo, đậu phộng cùng quả táo cậu ăn không?”

Lục Minh Phóng gật đầu.

Diệp Trì thuận thế nói: “Vậy cậu ăn kẹo của tớ, chúng ta chính là bạn tốt, được không?”

Lục Minh Phóng sửng sốt, nhấp nhấp miệng, trịnh trọng gật đầu.

Diệp Trì vui vẻ mà cười, nói: “Được, về sau tớ đã có bằng hữu, chúng ta chính là bạn tốt.”

Lục Minh Phóng tiếp tục gật đầu.

“Vậy, vậy, tớ lại cho cậu một viên đường!” Diệp Trì từ trong túi áo hoodie lấy ra một viên kẹo mềm vị táo, để tới trong tay Lục Minh Phóng nói: “Phóng ca, lại cho cậu viên cuối cùng, không thể lại cho cậu, bằng không thì không đủ cho tớ ăn, tớ thích ăn kẹo, không cho cậu nữa.”

Lục Minh Phóng nhìn bộ dáng Diệp Trì muốn cười.

Diệp Trì lại thập phần nghiêm túc mà vỗ vỗ túi áo hoodie, nhỏ giọng nói: “Còn lại ai cũng không cho.”

Lục Minh Phóng cúi đầu nhìn về phía hai viên kẹo mềm trong tay, cảm giác tâm tình không tồi.

Diệp Trì nói: “Phóng ca, cậu ăn đi.”

Lục Minh Phóng mở vỏ kẹo bắp mềm ra, bỏ viên kẹo vào trong miệng, nháy mắt hương vị mềm ngọt tràn khắp khoang miệng, giữa mày Lục Minh Phóng giãn ra, tiếp theo bỏ kẹo vị táo vào túi áo, nhìn về phía Diệp Trì, Diệp Trì đang bẹp bẹp nhai kẹo mềm, quay đầu hỏi: “Phóng ca, kẹo ăn ngon chứ?”

Lục Minh Phóng nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

“Chờ về sau tớ kiếm nhiều tiền, tớ cũng mua nhiều kẹo mềm ăn, cũng cho cậu ăn.”

“…”

“Nhưng mà tớ kiếm tiền, đển nộp học phí trước.”

“…”

“Nộp học phí là tớ có thể đi học, bà Lục nói, chúng ta có thể cùng nhau học năm nhất, tớ nói cho cậu, ta sẽ viết chữ á, đại, tiểu, người, tới, cửa, tớ đều sẽ viết, tớ còn học chữ cái, ông nội mua cho tớ chữ cái dán, treo ở trên tường, nhấn một cái nó liền sẽ đọc ra, ông nội nói tránh cho lúc tớ đi học bị quên, hiện tại mỗi tối đều đọc.”

“…”

“Phóng ca, tớ về sau đi học là phải làm trạng nguyên.”

“…”

Cái miệng nhỏ của Diệp Trì nói không ngừng.

Lục Minh Phóng thập phần kiên nhẫn mà nghe, nhìn Diệp Trì quơ chân múa tay, cậu ấy có đôi khi muốn dựa về phía sau, có đôi khi vừa muốn cười, bất tri bất giác hai người ở trên đỉnh núi đã hơn nửa giờ, lúc này dưới chân núi truyền đến tiếng Diệp Quốc Thịnh.

“Diệp Trì! Diệp Trì!”

Diệp Trì sau khi nghe được đứng lên.