Chương 11

“Mẹ cháu không tốt với cháu sao?”

“Tốt, nhưng mà mẹ thường xuyên không ở nhà, chỉ có một mình cháu.”

Diệp Quốc Thịnh thấy trong lòng chua chua, duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ Diệp Trì: “Về sau ông nội đi chỗ nào đều mang theo cháu, được không?”

Diệp Trì nặng nề mà gật đầu.

“Ngủ đi, ngày mai bán măng, mua cho cháu đôi giày mới được không?”

“Dạ.”

“Ngủ đi.”

“Ừm.”

Diệp Trì ngoan ngoãn mà nằm vào trong ổ chăn, nhắm mắt lại, cảm nhận không khí trong phòng ấm áp, nghe Đại Hoàng nhai lại, một lát liền vào giấc mộng tươi đẹp, thật đúng là mộng đẹp, trong mộng có trời cao trong xanh, đám mây trắng, phía dưới đám mây là rừng trúc, trong rừng trúc khắp nơi là măng, đào không hết, cậu cùng ông nội, Đại Hắc ở trong rừng bận rộn, kiếm lời thật nhiều tiền.

Thật nhiều tiền aaa!

“Uông! Uông! Gâu gâu!”

Một trận chó sủa đánh thức Diệp Trì, Diệp Trì xoa xoa đôi mắt ngồi dậy, thấy Đại Hắc đang ở mép giường sủa, tiếp theo cậu liền thấy đôi mắt Đại Hắc đen sì, cậu có chút kinh ngạc, hô to: “Đại Hắc!”

Đại Hắc uông một tiếng, nó còn nhỏ, còn không rõ tình huống, thính lực cũng không được, chỉ là cảm giác được hơi thở xung quanh.

Diệp Trì lại kêu: “Đại Hắc.”

Đại Hắc: “Uông.”

“Đại Hắc.”

“Uông.”

Diệp Trì nhảy từ trên giường xuống, bế Đại Hắc chạy vào phòng bếp, lớn tiếng mà kêu: “Ông nội, ông nội, ông xem, Đại Hắc mở to mắt.”

Diệp Quốc Thịnh quay đầu nhìn Diệp Trì còn mặc áo thun, lập tức nghiêm khắc mà nói một câu: “Mau trở về mặc quần áo, đầu đông lạnh dễ bị bệnh.”

Diệp Trì lại ôm Đại Hắc, nhanh chóng chạy về phòng, mặc quần áo, tiếp tục cùng Diệp Quốc Thịnh nói Đại Hắc mở to mắt, ông cháu hai người nhìn chằm chằm Đại Hắc hồi lâu, sau đó Diệp Trì nói: “Ông nội, Đại Hắc lớn lên thật là đẹp mắt.”

“Ừm, đẹp, toàn thân trên dưới đều là màu đen, giống than đen.”

“Than đen cũng đẹp.”

“Ừm, được, để nó ở nhà giữ nhà, chúng ta đi bán măng đi.”

Diệp Trì lưu luyến mà buông Đại Hắc, cùng Diệp Quốc Thịnh cho gà cho trâu ăn, làm giống ngày hôm qua, Diệp Quốc Thịnh ở phía trước xe ba bánh, Diệp Trì ở phía sau đẩy xe ba bánh.

Đã có chút kinh nghiệm, hai ông cháu hôm nay tới đặc biệt sớm, chợ cũng chưa có nhiều người, chỉ là người mang mũ bông đã tới, ông ta ngày hôm qua nhận định măng dính đất của Diệp Quốc Thịnh bán không được, không nghĩ tới sau lại bị Diệp Trì “Vả mặt”, ông ta cũng không ngại, nhiệt tình chào hỏi Diệp Quốc Thịnh.

“Aizz da, ông cụ, hôm nay tới sớm nha.”

“Sớm, sớm, sớm.” Diệp Quốc Thịnh nói.

“Hôm nay mang theo nhiều măng như vậy.”

“Đúng vậy, ngày hôm qua không đủ bán.”

“Hôm nay khẳng định cũng không đủ bán.”

“Mượn cát ngôn của đồng chí, hy vọng không đủ bán.” Diệp Quốc Thịnh cười ha hả mà trả lời một câu, quay đầu nhìn về phía Diệp Trì.

Diệp Trì sợ tới chợ muộn, bánh bao chưa kịp ăn mà đến đây, giờ phút này dựa vào xe ba bánh bẹp bẹp mà ăn, nhận ra Diệp Quốc Thịnh đang nhìn mình, cậu nuốt xuống một miếng bánh bao cuối cùng, tay nhỏ lau miệng một chút, hỏi: “Ông nội, muốn hét to sao?”

Diệp Trì ho nhẹ một tiếng lấy giọng chuẩn bị hét, Diệp Quốc Thịnh vội vàng ngăn cản nói: “Không vội không vội, uống miếng nước trước, đừng để nghẹn.”

Diệp Trì lúc này mới uống nước.

Chờ đến lúc chợ dần dần nhiều người lên, Diệp Quốc Thịnh mới bảo Diệp Trì hô, trải qua ngày hôm qua rèn luyện, hôm nay Diệp Trì đã nhẹ đi đường quen, đứng ở trước xe ba bánh

liền hét to: “Tới tới tới, đều tới xem một chút, ông nội của cháu bán măng lớn, vừa lớn vừa ngon, măng lớn nhảy, mau tới mua a!”

Lần này là măng lớn nhảy —— chẳng những người bán rau củ bên cạnh cười, người qua đường cũng cười rộ lên, trùng hợp là người phụ nữ trung niên ngày hôm qua tới mua măng.

Người phụ nữ trung niên vừa thấy Diệp Trì liền cười.

Diệp Trì cũng nhìn người phụ nữ trung niên, miệng đặc biệt ngọt mà gọi: “Dì ơi!”

Đôi mắt người phụ nữ trung niên cong cong cười.

“Dì, hôm nay dì có mua măng không?”

“Mua!” Người phụ nữ trung niên chém đinh chặt sắt mà nói.

“Ngày hôm qua dì ăn hết rồi sao?”

“Ăn hết rồi.”

“Ăn ngon không?”

“Ăn ngon, đặc biệt ăn ngon.”

Được khích lệ, Diệp Trì vui vẻ, tiến lên lôi kéo vạt áo người phụ nữ trung niên nói: “Dì tới, dì tới, chạng vạng ngày hôm qua cháu đào một cái siêu lớn, ông nội của cháu nói, vừa to vừa trắng, dì xem được không?”

Người phụ nữ trung niên nhìn về phía xe măng, rồi sau đó nhìn về phía Diệp Trì, thấy Diệp Trì chờ mong, bà cười, không có chọc tâm tư đứa nhỏ nói: “Đẹp.”

“Vậy dì hôm nay còn muốn mua măng không?”

“Mua.” Người phụ nữ trung niên nói, bà hôm nay tới thị trường chính là vì mua măng, xác thật như lời Tiểu Diệp Trì nói, măng nhà họ đặc biệt ăn ngon.

Tuy rằng dì nói hôm nay sẽ đến mua măng, nhưng Diệp Trì biết người lớn dễ quên, cậu lại lần nữa chờ mong mà nhìn người phụ nữ trung niên, hỏi: “Vậy dì mua măng của ông nội cháu trồng không? Ông nội của cháu là trồng măng trên núi, đặc biệt ăn ngon, cái kia, cái kia, dì còn mua không?”

Diệp Trì thấp thỏm mà chỉ hai ngón trỏ vào nhau.

Người phụ nữ trung niên nhìn thấy, lập tức cười rộ lên.