Chương 6-1: Học đi đôi với hành(1)

“Ta cũng nghe thấy rồi.” Hiểu Nhi nhỏ giọng đáp lại, cúi người nhặt một hòn đá nhỏ trên mặt đất lên. Ba người còn lại thấy nàng nhặt đá cũng nhặt mấy hòn đá lớn hơn, bọn họ không nghĩ rằng Hiểu Nhi nhặt hòn đá nhỏ có thể ném chết một con gà rừng, huống chi chỉ nhặt một cái, nhưng cũng không trông cậy vào Hiểu Nhi có thể ném trúng, liền tùy ý nàng. Ba đứa con trai đang thương lượng mỗi người một cách, đi nhẹ nhàng bước tới gần nơi có gà rừng kêu, rất nhanh liền thấy một con gà rừng, con gà rừng kia cũng cảnh giác, một bên ăn, một bên ngẩng đầu nhìn lên liếc mắt một cái, kêu lên một hai tiếng.

Hiểu Nhi liền ném cục đá về phía con gà, sau đó gà rừng liền ngất đi. Ba người Thẩm Tử Hiên há hốc mồm, bọn họ cũng vừa mới thấy gà rừng, còn đang suy nghĩ khi nào thì đem cục đá ném đi, Hiểu Nhi đã ném hòn đá làm con gà rừng ngất!

“Tỷ tỷ, tỷ quá lợi hại!” Cảnh Hạo phản ứng đầu tiên, cao hứng nhảy lên: “Tỷ tỷ, tỷ làm như thế nào vậy, mau nói cho đệ biết!”

“Ách, tỷ vốn dĩ tính toán ném vào người nó, không ngờ có thể ném trúng đầu, đem nó đánh ngất.”

Ba người còn lại: ......

“Chúng ta mau đem gà rừng trói lại, nếu nó tỉnh liền chạy mất.” Thẩm Tử Hiên đi qua lấy gà rừng nhặt lên, Cảnh Duệ cũng tìm được một cái dây mây trói chân và cánh gà rừng, đặt ở sọt sau lưng.

Ba người tiếp tục đi, Thẩm Tử Hiên dừng lại và nói: “Được rồi, chúng ta tìm quả dại ở quanh đây thôi, không thể tiếp tục đi vào bên trong”.

Núi rừng ở vùng này không có dã thú hung mãnh đi lại, đi tiếp vào sâu trong núi mới có. Ở gần đây vẫn là an toàn.

“Chúng ta phân công nhau đi tìm xem, nhanh chóng hái xong, sau đó về nhà” Hiểu Nhi cần đi riêng một mình mượn cơ hội lấy một ít đồ vật bỏ vào không gian, cũng cần thử cho động vật vào không gian. Có bọn họ đi bên cạnh thì không làm được.

“Được, nhưng không thể đi quá xa, không thể đi khỏi tầm mắt của ca.” Thẩm Tử Hiên thường xuyên vào núi, biết khu vực này vẫn luôn an toàn, liền đồng ý, nhưng cũng không dám để ba đứ nhỏ đi quá xa.

Tất cả mọi người đều đáp ứng sau đó từng người tản ra. Hiểu Nhi nhặt một nhánh cây, vừa đi vừa quét cỏ và cây cối phía trước để xua đuổi rắn, côn trùng, chuột và kiến, một bên hướng sườn núi đi. Mới đi được vài bước, nàng thấy một bụi dây leo giống khoai mỡ, nàng hơi ngạc nhiên, lát nữa gọi ca ca cùng đệ đệ đào lên, mang về nấu canh uống hoặc là nướng ăn.

Hiểu Nhi tiếp tục đi xuống, thấy một cây hạt dẻ, trên cây có rất nhiều quả đã vỡ, hạt dẻ ở bên trong hiện ra, còn rơi ở trên mặt đất không ít.

Nàng đem những hạt còn nguyên vẹn trên mặt đất nhặt lên, bỏ vào sọt, dọn sạch sẽ mặt đất bên dưới tàng cây, sau đó mới trèo lên cậy dùng nhánh cây mới nhặt để đập những quả đã nứt, để hạt dẻ bên trong rơi xuống mặt đất. Kiếp trước nàng vì đã từng bị bắt cóc, sau này nàng quyết tâm đi học võ để phòng thân, hơn nữa người dạy nàng là biểu ca của nàng, chính là thủ lĩnh Mafia, nên ở kiếp trước, có thể đánh thắng được nàng, không có mấy người. Nàng còn học phi tiêu, bắn súng, nên con gà kia ngất cũng thật không oan uổng. Mà leo cây hái hạt dẻ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, đó cũng là không có biện pháp.

Mười lăm phút sau, mặt đất đầy hỗn độn, Hiểu Nhi lưu loát từ trên cây nhảy xuống, đương nhiên, hiện tại nàng có thể làm được những động tác này, đều là do ăn quả Vô Ưu, bằng không dùng thân thể nguyên chủ này để nhảy, có khi lại chết một lần nữa.

Nàng thành thạo nhặt hạt dẻ rụng xuống đất lên, những hạt chưa vỡ, nàng lấy cục đá đập vỡ nó. Tổng cộng nàng nhặt hơn phân nửa sọt, một nửa cho vào không gian để giữ tươi mới, lúc đói bụng lấy lại ra ăn. May mắn là đồ vật bỏ vào không gian và từ trong không gian lấy ra đều chỉ cần dùng ý nghĩ khống chế là được, không cần người đi vào không gian. Đương nhiên, đó là đồ vật được đặt ở trong sơn động. Sơn động kia không những thời gian bên trong là yên lặng, mà còn là một cái không gian vô tận, nói cách khác, bỏ ít hay nhiều đồ vật đi vào bên trong đều không bao giờ đầy, quả thực là một cái kho hàng vạn năng.