Chương 5-2: Lên núi tìm thức ăn(2)

“Nương, đại phu nói thêm hơn một loại thuốc có thể càng nhanh khỏi sao? Khả năng là tác dụng của loại thuốc kia đi.” May mắn lần trước đại phu tới thay thuốc, có nói qua thiếu một vị thuốc hắn ở trên núi hái được, hiện tại thêm vào, có thể khỏi nhanh hơn.

Lưu thị cũng không thể nghĩ được nguyên nhân, cho rằng đúng rồi, nếu khỏi, cũng không thể luôn giữ hài tử ở trong nhà, đi ra ngoài hít thở không khí là tốt, liền đáp ứng, nhưng không thể làm cái này, không thể làm cái kia, nói một tràng dặn dò, ba anh em đều ngoan ngoãn đồng ý mới cho đi.

Thôn mà Hiểu Nhi đang ở gọi là Liền Khê thôn, bốn phía núi vây quanh, phụ cận tổng cộng có bốn cái thôn, ba cái còn lại phân biệt là Lạc Hà thôn, Lạc Sơn thôn và Viên phòng thôn, Viên phòng thôn là thôn lớn nhất, người ở thôn đó đều là tộc nhân Viên thị. Ba cái thôn còn lại người dân đa số đều là chạy nạn mà đến đây sinh sống, sau mấy thế hệ phát triển, nhân số cũng rất là đồ sộ.

Cuối thôn có một con đường nhỏ dẫn đến chân núi, hai bên đường là những cánh đồng lúa bát ngát, gần một nửa số ruộng này là của gia đình Viên địa chủ, thôn dân đa số trồng cây đều là thuê của Viên địa chủ. Hầu hết những người có ruộng chỉ có một hoặc hai sào, đầu ra không đủ cho cả gia đình. Ở cổ đại là chuyện bình thường, cho nên người dân nghèo chỉ có thể thuê để trồng.

Mùa thu là đại diện của sắc vàng độc đáo, nắng vàng, cánh đồng vàng, lá rơi vàng, đâu đâu cũng thấy sắc vàng, mang đến cho con người không chỉ sự ấm áp của tâm hồn mà còn là niềm vui của trái cây trĩu quả. Từ “mùa màng bội thu” là mục tiêu, hy vọng và theo đuổi của bao thế hệ người dân nơi đây.

Cả cánh đồng lúa chín vàng, dưới làn gió nhẹ, từng đợt sóng, ánh mắt dân làng lấp lánh ngắm nhìn từng bông lúa, những thứ này đối Hiểu Nhi, cảm xúc rất lớn, nhưng hai tiểu tử bên cạnh liền không có cảm giác, Cảnh Hạo lôi kéo Hiểu Nhi cao hứng phấn chấn mà chạy vào chân núi.

“Tỷ tỷ, nhanh lên, bọn Cường Tử cũng nói hôm nay muốn lên núi hái quả dại, chúng ta nếu đến muộn, liền sẽ không còn nữa. Trưa nay đói lắm. Chúng ta đi nhanh một chút, hái nhiều một chút trở về cho nương ăn, buổi tối muội muội liền không khóc.”

"Trưa nay không phải có cơm ăn sao? Tại sao lại đói vậy? " Hiểu Nhi hỏi.

Vừa dứt lời, hai người nhìn nàng một cách kỳ lạ: "Hiểu Nhi, muội quên mất, hôm nay là ngày họp chợ. Ông nội đưa ba, chú hai và chú tư đến cửa hàng trong thị trấn để giúp đỡ. Đàn ông đều không ở nhà, giữa trưa liền không ăn cơm. Bữa tối mới có cơm."

“Ồ, muội quên mất.” Hiểu Nhi lục lại trí nhớ của nguyên chủ, hình như là có một chuyện như vậy. Về sau thật không thể nói mà không suy nghĩ.

Kỳ thật Thẩm gia cũng coi như là gia đình khá giả, ruộng thượng đẳng có hai mươi mẫu, ruộng đẳng năm mẫu, ruộng cạn mười mẫu, bờ cát mười mẫu. Cũng đủ một nhà ấm no còn có lợi nhuận. Trấn trên còn mở một tiệm tạp hóa. Dù là như vậy, nhưng tất cả số tiền kiếm được đều được dùng để cho con trai cả và cháu trai trưởng đọc sách thi đậu công danh. Ở triều đại này, giấy đắt như dầu, chưa kể bút, mực, nghiên mực, sách vở, tiền học phí nộp cho tiên sinh dạy học, cho nên những người khác trong gia đình cũng chỉ có thể ăn lửng dạ nửa đói. Nếu người đàn ông không có ở nhà, phụ nữ ngay cả cơm cũng không ăn, vì vậy không có giới hạn để tiết kiệm.

Hiểu Nhi một bên thưởng thức phong cảnh điền viên, một bên đáp lời đồng ngôn đồng ngữ của Cảnh Hạo, thật nhanh liền tới chân núi. Cuối thôn cách chân núi ba đến bốn dặm, đi mười lăm phút liền tới nơi. Ở chân núi Hiểu Nhi gặp Thẩm Tử Hiên - ân nhân cứu mạng. Thẩm Tử Hiên nghe bọn họ nói lên núi hái quả dại, cũng muốn cùng đi. Hắn mệt mỏi vì đọc sách, ở nhà hơi buồn chán, liền ra ngoài đi bộ, cảm thấy đi cùng ba người bọn họ lên núi hái quả dại cũng không tồi.

Ba người đi dọc theo đường lên núi quen thuộc, Cảnh Hạo lôi kéo Hiểu Nhi đi đến chỗ hôm trước hắn phát hiện quả dại: “Tỷ tỷ, hôm trước ta thấy một chỗ, quả dại sắp chín, hôm nay hái là vừa vặn, trái cây ở đó so với chỗ khác đều to hơn, chúng ta đi nhanh lên”.

Cảnh Hạo lôi kéo Hiểu Nhi đi đên nơi hắn phát hiện quả dại lúc trước, nhưng trên cây quả chín đều đã bị hái hết, chỉ còn lại quả xanh và nhỏ. Nhìn thấy tình cảnh này, Cảnh Hạo muốn khóc, vốn dĩ hắn chỉ mong hái quả dại ở đây hôm nay về cho nương và tỷ tỷ ăn, hiện tại cái gì cũng không có.

Hiểu Nhi thấy đôi mắt Cảnh Hạo đỏ hoe, bộ dáng sắp khóc, vội an ủi nói: “Núi lớn như vậy, quả dại khẳng định không ít, chúng ta lại tìm xem, nói không chừng lát nữa Hạo Nhi tìm được cây lớn hơn quả to hơn đâu.”

“Đúng vậy, ca biết còn có một chỗ có một mảnh quả mâm xôi vàng, ca mang đệ đi hái”.

“Đợi lát nữa Tử Hiên ca dẫn đệ đi tìm trứng chim, trứng chim so với quả dại ăn ngon hơn nhiều. Bây giờ chúng ta tiếp tục đi vào bên trong”.

Cảnh Hạo cũng biết quả dại tử đã bị hái cũng không còn cách nào khác, có khóc cũng vô dụng, hơn nữa chuyện như vậy, cũng hay xảy ra, trái cây trong núi nhiều, lại đi tìm một cây là được, sau khi nghĩ thông suốt liền vô cùng cao hứng mà đi phía trước.

Mấy người cũng chưa nói chuyện với nhau, cẩn thận mà lưu ý xung quanh, xem có hay không phát hiện ra cái khác.

Ánh mặt trời xuyên qua từng tầng lớp cành lá xuống dưới, tạo thành các chum ánh sáng, nhìn từ xa vừa hư ảo và mờ mịt; mặt đất được bao phủ bởi những đốm sáng lấp lánh với nhiều hình dạng và kích thước khác nhau; lá cây xuyên qua ánh sáng, đạp xoay tròn nện bước, nhẹ nhàng bay xuống, có vẻ trước mắt này hết thảy linh động mỹ diệu.

Trong không gian tĩnh lặng và thần bí, ba người đi một cách cẩn thận và chậm rãi kèm theo tiếng bước chân sột soạt và đôi khi có một hai tiếng động vật kêu.

“Ca hình như nghe thấy có tiếng gà rừng kêu.” Thẩm Tử Hiên khẽ suỵt một tiếng.