Chương 5-1: Lên núi tìm thức ăn(1)

Hiểu Nhi ra khỏi không gian, liền nghĩ đến việc đi ra ngoài một chút. Tới đây mấy ngày, nàng đều là nằm ở trên giường dưỡng thương. Mỗi ngày nàng đều nghe ngoài viện Trang thị cùng Lý thị vì một ngày ba bữa vì những chuyện lông gà vỏ tỏi mà ồn ào nhốn nháo, rất phiền chán. Biết rõ Lưu thị là bởi vì ở cữ nên không cần phải làm việc, nhưng ngày nào cũng phải giễu cợt chế giễu, thật sự là không nói nên lời. Sau đó vẫn là tứ thẩm thẩm, Lư thị, làm hết công việc của nương nàng thì hai người mới ngừng cãi nhau, làm cho gia đình nàng hai ngày qua được thanh tịnh. Lòng tốt của Lư thị, nàng nhớ kỹ.

Hiểu Nhi mới vừa đi ra khỏi phòng liền thấy liền thấy Lý thị đang ngồi ăn hạt dưa trong sân, sau khi chào hỏi liền muốn đi thẳng ra ngoài. Ai ngờ Lý thị thấy Hiểu Nhi đi ra, phun vỏ hạt dưa trong miệng: “Hiểu Nhi đi đâu vậy? Sáng nay heo còn chưa có ăn đâu, ngươi đi cho ăn trước đi.”

**, Hiểu Nhi đều nhịn không được thầm chửi một câu, mình còn không có cùng bà tính sổ chuyện bà ta tính toán bán nguyên chủ và con gái bà hại chết nguyên chủ, thấy lão nương phải cụp đuôi có bao xa cút xa bấy nhiêu, còn dám giả vờ, thật là thọ tinh treo cổ, ngại mạng quá dài sao.

“Nhị bá nương, nhị đường tỷ đâu? Ta có việc tìm nàng.”

Lý thị nghe thấy Thẩm Hiểu Nhi hỏi Thẩm Bối Nhi, hoảng hốt nói: “Nhị đường tỷ của ngươi không ở nhà, ta đột nhiên nhớ tới Chí Nhi có bộ quần áo rách, ta phải đi vá.” Nói xong liền chạy về phòng.

“Nhị bá nương, nhị đường tỷ trở về thì nói cho nàng ta biết đầu ta hiện tại vẫn còn đau đây này! Còn có heo ngươi nhớ cho ăn a”. Hiểu Nhi nói xong chạy tới phòng bếp rót chén nước cho Lưu thị, thuận tiện cùng nương nói nàng muốn ra ngoài đi dạo trong thôn một chút.

Lý thị trở lại trong phòng nhịn không được mắng một chút: “Chờ mấy ngày nữa bán ngươi cho Hồ phủ, xem ngươi còn như thế nào kiêu ngạo!”.

“Nương, uống nước.” Chén nước này là Hiểu Nhi cố ý đổi thành nước suối trong không gian, uống nhiều một chút, có thể làm thân thể Lưu thị khôi phục càng nhanh.

Lưu thị nhận chén nước, uống một ngụm liền cảm thấy khác lạ: “Nước hôm nay như thế nào so với hôm qua không giống nhau?”.

“Có sao, con cảm thấy giống nhau a!” Hiểu Nhi dường như không có việc gì nói, “Con biết đây là do con rót cho nương uống, cho nên nương uống cảm giác thật đặc biệt.”

“Ngươi cái đứa nhỏ này còn dát vàng trên mặt mình đi!” Lưu thị lắc lắc đầu, lại cúi đầu uống một ngụm, lại không nghĩ ra có cái gì khác thường, đại khái cảm giác của chính mình sai rồi đi.

Hiểu Nhi thấy Lưu thị không hỏi lại, cũng nhẹ nhàng thở ra. Nàng nhẹ nhàng lôi kéo tay tiểu muội ngắm nghía, đứa nhỏ này cũng quá gầy, bởi vì Lưu thị mỗi ngày đều ăn không đủ no, dẫn tới không có sữa, cho nên tiểu muội đã sinh được mười ngày cũng chưa có tí thịt nào, mỗi ngày buổi tối đói nên tỉnh vài lần, khóc oe oe.

“Tiểu muội, yên tâm, tỷ tỷ đi tìm chút thức ăn về, muội liền không đói bụng”. Hiểu Nhi quay đầu nói với Lưu thị: “Nương, con muốn ra ngoài đi dạo một chút, mấy ngày nay mỗi ngày ở trong phòng, con đều sắp mốc meo đến nơi rồi.”

“Không được, vết thương trên đầu con chưa khỏi hoàn toàn, đi ra ngoài vạn nhất va chạm lại rách thì làm sao bây giờ”. Nghĩ đến cảnh con gái mình đầy máu được cõng về, bà lại thấy đau lòng.

Lúc này, cửa phòng được mở ra, Thẩm Cảnh Duệ cùng Thẩm Cảnh Hạo đi đến, sợ đánh thức tiểu muội, cố tình hạ giọng: “Nương, con và đệ đệ lên núi hái quả dại ăn”.

“Ừ, cẩn thận một chút, đừng về quá muộn”.

Đây không phải là buồn ngủ có người đưa gối đầu sao! Hiểu Nhi lập tức lôi kéo ống tay áo Lưu thị cầu xin: “Nương, con cũng phải đi! Ca ca đưa con đi! Đầu con không đau, thật sự, nương xem con hiện tại có thể tung tăng nhảy nhót rồi!”

“Không được.” Lưu thị vẫn không đồng ý.

Hiểu Nhi hết cách, chỉ có thể gỡ đi băng gạc trên đầu, cho Lưu thị xem: “Nương, người xem, con không sao đâu, không đau chút nào”.

Lưu nhìn một chút phát hiện thật tốt, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái: “Ngày hôm qua còn chưa khỏi hoàn toàn,như thế nào chỉ hai ngày sau tại sao chỉ còn lại một vết sẹo nhợt nhạt?”