Chương 6: Nỗi đau của phiếu cơm dài hạn

Mẹ Trần nhanh chóng chạy lại bảo vệ trước mặt của Mặc Liên Thành, người còn rể này văn võ song toàn, vẻ bề ngoài cũng không tệ, nếu cứ chết như vậy thì chẳng phải là thiệt thòi rồi sao.

Dù sao cũng là một mạng người, vẻ mặt của Trần Khinh Khinh đông cứng lại, mở miệng: "Đây chính là một mạng người đó!"

Tưởng Hàn khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh như trước nhưng không thu hồi lại thanh đao thép trong tay: “Vậy thì thế nào chứ?"

"Mấy người như các ngươi đúng là xem mạng người như cỏ rác!" Mẹ Trần rống lớn.

Binh lính thấy dáng vẻ này của mẹ Trần thì rút đao ở bên hông ra, huơ huơ trước mặt bà như để uy hϊếp.

Cha Trần vẫn chưa tỉnh táo, phản ứng theo bản năng bảo vệ trước mặt vợ và con gái.

Trần Khinh Khinh nhìn cha Trần và mẹ Trần một cái, đưa ra một quyết định: “Chỉ cần các ngươi có thể buông tha cho hắn thì ta có thể cung cấp thực phẩm cho các ngươi lâu dài.”

Phần lớn binh lính đều động tâm với điều kiện trao đổi như thế này.

Thời kỳ này ở đây cực kỳ thiếu lương thực, có thể ăn no cũng không dễ dàng, không nhất thiết phải vì một mạng người mà bỏ qua một điều kiện trao đổi tốt như vậy.

Tưởng Hàn nghe vậy, nhìn về binh lính ở bốn phía.

Mỗi binh lính đều xanh xao vàng vọt, dáng vẻ thiếu dinh dưỡng, toàn bộ chỉ dựa vào năng lượng tinh thần để duy trì hoạt động.

Hắn ta thu hồi cây đao thép lại, hừ một tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Mặc Liên Thành: “Hy vọng ngươi nói lời thì sẽ giữ lấy lời, nếu không thì gϊếŧ các ngươi mà nói, đối với ta dễ như trở bàn tay."

"Chúng ta đi."

Tưởng Hàn lạnh lùng dẫn thuộc hạ của hắn ta về nơi đóng quân, trong nháy mắt trong khe núi đột nhiên trở nên trống rỗng, chỉ còn bốn người bọn họ.

"Đại ân đại đức của tiểu thư, suốt đời Mặc mỗ khó quên, khụ khụ!" Mặc Liên Thành ho khan dữ dội vài tiếng, ho ra vài ngụm máu đen, xem ra là bị thương không nhẹ.

"Hai ân cứu mạng, không lấy thân báo đáp thì không thể nào mà nói nổi." Mẹ Trần cười tủm tỉm, vội vàng đi đến đỡ Mặc Liên Thành.

Trên mặt của Trần Khinh Khinh hiện lên màu hồng nhạt: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy chứ!"

Mẹ Trần còn định nói cái gì nữa thì lại bất ngờ mà bị cha Trần kéo qua.

"Ông già, ông kéo ta làm gì, ông không thấy ta đang quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của con gái chúng ta hay sao!"

Cha Trần phụng phịu nói: "Sao bà cứ phải lao tâm khổ trí một cách mù quáng như vậy chứ!"

Mẹ Trần nói thêm: "Mẹ vợ càng nhìn con rể càng thấy thuận mắt hơn."

Nhưng mà cha Trần lại không đồng ý, ông nhìn tiểu tử này không vừa mắt, chỉ cần nhìn cái khuôn mặt kia là biết đây không phải là người thành thật gì.

"Huynh bị thương không nhẹ, trước tiên nghỉ ngơi cho tốt đã."

Trần Khinh Khinh cảm thấy vô cùng may mắn khi nàng xách theo hòm thuốc đến đây, nàng đưa túi cho cha mẹ mình, bên trong còn có không ít đồ ăn.

Trên cánh tay của Mặc Liên Thành có một vết thương vô cùng dữ tợn, miệng vết thương vẫn chưa kết thành vảy, đã mưng mủ, còn thoang thoảng tản ra mùi tanh tưởi.

"Này, trước tiên uống thuốc này đi. Đây, nước đây."

Trần Khinh Khinh lấy một viên thuốc từ hòm thuốc đưa cho Mặc Liên Thành, sau đó lấy một chai nước đưa cho hắn.

Mặc Liên Thành thấy hình dạng của chai nước rất kỳ lạ, trong lòng không kìm được mà cảm thấy hơi tò mò.

Thuốc dạng viên màu trắng, có mùi lạ.

Trần Khinh Khinh lấy băng gạc và cồn y tế ra để khử trùng vết thương một lát, sau đó lấy thuốc mỡ ra bôi lên rồi dùng vải để băng bó lại.

Hơi thở nóng bỏng phả lên làn da trần, chưa từng có nữ nhân nào dựa sát vào hắn như vậy.

Trên khuôn mặt của Mặc Liên Thành không nén nổi mà hơi nóng lên.

"Ta còn chưa hỏi tên húy của cô nương."

"Tên của ta là Trần Khinh Khinh, gọi ta là Khinh Khinh cũng được."

"Khinh Khinh cô nương." Mặc Liên Thành nhớ kỹ tên của nàng, trên miệng gọi một tiếng.

"Được rồi." Trần Khinh Khinh thắt mảnh vải băng bó thành một cái nơ hình con bướm: “Những ngày tới đừng để dính nước, cũng đừng vận động kịch liệt, miệng vết thương sâu, sẽ bị vỡ ra."

"Được."

Bốn người họ tạm thời cắm trại trong khe núi này.

Không thể rời mái nhà tranh nhỏ này được, một khi họ đi, những người dân chạy nạn đó sẽ đỏ mắt lên xé xác và ăn thịt họ không chừng.

Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội(*), đạo lý đơn giản này bọn họ đều hiểu được.

(*)Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội.

Những binh lính này đến nhận hàng vào những thời điểm cố định hàng ngày.

Trong lúc này, Tưởng Hàn cũng tới hai lần, cảnh cáo bọn họ đừng nghĩ tới việc chạy trốn.

Không phải Trần Khinh Khinh không nghĩ tới việc bỏ trốn, nhưng lần nào nàng cũng bị Tưởng Hàn bắt được, cũng vì thế mà phải đưa thêm rất nhiều đồ vật, Tưởng Hàn còn cười tủm tỉm cầu xin nàng bỏ trốn thêm vài lần nữa ấy chứ.

...

"Thuộc hạ đến chậm, xin chủ tử trách phạt." Hai hắc y quỳ gối trước mặt của Mặc Liên Thành.

Trăng đêm nay to và tròn, ánh trăng sáng chiếu khắp mặt đất như có một lớp voan mỏng bao phủ lên vạn vật.

"Đứng lên đi, bên kia thế nào rồi?"

"Bọn họ chó cùng rứt giận, cứ thế mà đánh chém nhau."

Mặc Liên Thành cười khẽ: “Trở về dặn bọn họ cẩn thận một chút, tạm thời đừng động tay động chân với bên kia."

“Vâng.” Hắc y tò mò hỏi: “Ngài không rời đi cùng với bọn thuộc hạ luôn sao?"

Hôm nay y đến để đón Mặc Liên Thành rời đi.

"Không cần lo lắng, ngươi đi về làm theo mệnh lệnh trước đi."

"Được."

Hắc y dùng khinh công rời đi.

Mặc Liên Thành nhìn ánh trăng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trên người của Trần Khinh Khinh này dường như có rất nhiều bí mật, bọn họ đã sống cùng nhau khá lâu rồi, nhưng chưa từng thấy nàng nhóm lửa nấu cơm, đồ ăn dường như được biến ra từ trong hư không.

Thú vị thật đấy.

Mặc Liên Thành lắc lắc đầu, nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn chưa muộn.

"Liên Thành, lại đây chơi mạt chược đi, ba người còn thiếu một nữa." Giọng nói của mẹ Trần đúng lúc vang lên.

Cuối cùng thì Trần Khinh Khinh không thể chịu đựng được những suy nghĩ linh tinh của mẹ nàng, vì vậy nàng đã mang trò chơi mạt chược mà nàng đã nhớ nhung rất lâu ra.

Chỉ có bốn người ở đây, vì vậy bọn họ có thể sắp xếp thành một bàn.

"Được, đến ngay đây."

Dưới sự dạy dỗ tận tình của mẹ Trần, chỉ trong khoảng thời gian nửa tháng ngắn ngủi, Mặc Liên Thành đã trở thành bậc thầy trong trò chơi mạt chược này.

“Con gái à, kế hoạch như thế nào rồi?” Cha Trần hỏi.

Cha Trần đang nói về kế hoạch chạy trốn, không có người nào có thể chịu đựng được sự vây hãm này, nói không chừng nếu làm không tốt còn có thể bị mất đi mạng sống.

"Con nghe được rằng ba ngày nữa Tưởng Hàn có việc, hắn ta sẽ đi ra ngoài. Ba ngày sau, chúng ta tạo ra một chút hỗn loạn, đánh lạc hướng sự chú ý của những binh lính kia, nhân cơ hội chạy trốn."

"Tuyệt."

"Bụp!"

Ý tưởng rất đơn giản nhưng thực hiện lại rất khó, có thành công hay không lại là chuyện khác.

Cha Trần thở dài: “Phải thành công, đây là cơ hội duy nhất."

"Cho dù không thành công thì cũng phải bảo vệ được mạng sống này, dù sao thì núi xanh vẫn còn đó, sợ gì không có củi đốt!"

"Chín vạn!"

"Đây rồi!"

Không đến một canh giờ, trên mặt của Trần Khinh Khinh và cha của mình đã bị dán đầy giấy.

Hai người bọn họ luôn bị mẹ Trần gọi là "Thánh chơi bài dở".

Ánh nắng chói chang thiêu đốt mặt đất, đất bazan khô hạn bị nứt ra tạo thành một lỗ hổng, giống như da người bị dao cắt.

Trong ba ngày qua, Trần Khinh Khinh đã chuẩn bị rất nhiều cho việc trốn thoát của mình.

Nàng cũng biết được từ miệng thành Mặc Liên Thành, bây giờ bọn họ đang ở biên giới, dân tị nạn rất nhiều, con đường chạy trốn tốt nhất chính là đi về phía đông, một đường đến thủ đô của Trần quốc - thành Trường An.

Trần Khinh Khinh cũng biết được, đây là một triều đại đã mất đi quyền lực, không xuất hiện trong sử sách, nhưng dù sao đây cũng là cổ đại, không khác mấy so với đất nước của nàng lúc đang trong cổ đại.