Chương 5: Con rể văn võ song toàn

Hai người Trần Khinh Khinh và mẹ Trần liếc nhìn nhau, chợt cảm thấy có gì đó không đúng.

Nàng vươn tay chắn trước mặt cha mẹ, biểu cảm nghiêm túc: “Huynh có ý gì? Vừa rồi còn nói là báo ân, bây giờ lại muốn lấy oán báo ân à?”

Cuối cùng vẫn là nàng quá tin người.

Bị người khác nghi ngờ, Mặc Liên Thành có chút không vui, hắn nhỏ giọng giải thích: “Đây chỉ là hành động bất đắc dĩ, nếu âm thanh của lệnh tôn quá lớn, dẫn kẻ địch đến đây thì chính là họa sát thân.”

Trần Khinh Khinh giật mình, lập tức hiểu ra.

Cảm giác áy náy lập tức nảy sinh trong lòng, nàng xấu hổ nhìn hắn: “Xin lỗi, vừa rồi đã nghi ngờ huynh, ta chỉ lo lắng cho cha ta…”

“Không sao.”

Hai người vội vàng đi qua, mẹ Trần ôm lấy cơ thể của cha Trần, kiểm tra hơi thở, sau đó mới nhẹ nhàng thở phào một hơi: “Không sao không sao, không có chuyện gì lớn.”

Mẹ Trần nhìn cha Trần đang ngất xỉu một cái, biểu cảm ghét bỏ: “Đều là do lão già xấu tính này, không có chuyện gì cũng muốn múa vài chiêu, cái bụng bia tám tháng của ông ấy đứng còn không vững.”

“Nhìn xem, người ta vừa ra tay đã bị đánh gục.” Mẹ Trần âm thầm chậc lưỡi, biểu cảm kì quái liếc nhìn Trần Khinh Khinh, khẽ cười: “Dáng vẻ của tiểu tử này không tệ, nha đầu à con cũng nhanh tay lắm.”

Vừa tới đây đã tìm được cho bà một đứa con rể.

Trần Khinh Khinh bất đắc dĩ, thúc giục kết hôn đã khắc vào trong xương cốt của bà rồi.

“Đây là người con đã dùng chocolate cứu được lúc chúng ta vừa đến thế giới này.”

“Nhìn không ra nha!”

Mẹ Trần ngạc nhiên kêu lên, lúc trước bà còn tưởng đó là một tiểu tử gầy yếu đen đúa, nhưng bây giờ lau sạch mặt lại thay đổi thành một người khác.

Bà buông tay ra, không thèm quan tâm đến việc cha Trần trong lòng bị đập đầu xuống đất.

Chỉ thấy cha Trần đang hôn mê bị đau nhíu mày một chút.

“Tiểu tử, con tên là gì? Trong nhà có mấy người? Đang làm công việc gì? Đã kết hôn chưa? Con cảm thấy cô nương nhà ta thế nào? Người cổ đại các người thường nói có ân cứu mạng sẽ đền đáp bằng mọi giá, hay là dùng thân báo đáp đi?”

Mẹ Trần cười đến mức hai mắt nheo thành một đường, gấp gáp lôi kéo Mặc Liên Thành trò chuyện, giống như đã coi hắn thành con cái trong nhà.

Con gái nhà bà đã sắp thành phụ nữ lớn tuổi còn dư lại, vất vả lắm mới tìm được một nam nhân không tệ, còn đã từng kề sát da thịt, sao bà có thể không nắm chặt cơ hội tác hợp này được?

Mặc Liên Thành bị một loạt câu hỏi liên hoàn của mẹ Trần làm cho đầu óc trống rỗng, nhưng cũng không dám bất kính với trưởng bối.

“Tại hạ tên là Liên Thành, vị cô nương này dung mạo như tiên, dáng người yểu điệu, tính cách hòa nhã, đương nhiên sẽ được không ít thế gia công tử ái mộ, chỉ tiếng lúc này tại hạ vẫn còn chuyện phải lo, không còn lòng dạ quan tâm đến chuyện hôn sự.”

Ngay cả khi bị cự tuyệt cũng không khiến mẹ Trần cảm thấy phiền lòng, ngược lại lúm đồng tiền trên mặt càng thêm sâu, trong lòng vô cùng hài lòng.

Nhìn xem, người cổ đại người ta ngay cả cách nói chuyện cũng khác biệt, rất nho nhã.

Không được, bà đã nhắm trúng đứa con rể văn võ song toàn này rồi!

Mẹ Trần cho Trần Khinh Khinh một ánh mắt, giống như đang nói, yên tâm, mẹ sẽ bắt lấy nam nhân này cho con!

Trần Khinh Khinh không nói gì, sắc mặt u ám, có cần phải để cho người ở thế giới khác cũng biết nàng đang lo lắng về chuyện hôn nhân không?

Nhìn thấy Mặc Liên Thành bị mẹ mình ép xem mắt đến mức không thể thoát được, Trần Khinh Khinh vội vàng kéo mẹ Trần ra, khuyên nhủ: “Chúng ta trông kỳ lạ khác người như vậy, nếu huynh ấy lựa chọn cứu chúng ta, vậy thì nhất định là vì báo ân.”

“Vậy thì lấy thân báo đáp đi, cũng vừa đúng lúc. Cùng nhau trải qua hoạn nạn, thời gian lâu dần, không phải sẽ lâu ngày sinh tình sao?”

Nói xong, mẹ Trần còn khoa chân múa tay làm ra dáng hai ngón tay cái áp vào nhau, nhướng mày mấy lần.

Sự đắc ý hiện rõ trong mắt.

Trong thời đại đói kém này, nàng có năng lực kiếm được thức ăn vô hạn, còn sợ mỹ nam phiêu bạc nhân gian này không chạy đến ôm đùi nàng sao?

Mẹ Trần ngộ ra chân lý, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên khích lệ Trần Khinh Khinh.

Thấy cuối cùng mẹ mình cũng chịu an phận, nàng mới hít sâu một hơi lấy thức ăn trong túi ra, mẹ Trần kinh ngạc: “Con thật sự có thể quay lại siêu thị nhà chúng ta lấy đồ sao?”

“Dạ, hơn nữa bây giờ con đã nắm được quy luật tự do ra vào.”

Trong mắt Trần Khinh Khinh hiện lên sự tự tin, trong khoảng thời gian ở trong sơn cốc, nàng đã liên tiếp hai lần đột nhiên được bước vào không gian, phát hiện ra một điểm chung.

Chỉ cần là lúc nàng nghĩ về tình yêu dành cho cha mẹ, nàng sẽ có thể tự do ra vào trong không gian.

Mẹ Trần vỗ đùi, vô cùng mừng rỡ: “Cuối cùng cũng không lo ăn uống, lần sau lúc con quay lại lấy đồ nhớ lấy cho mẹ một bàn mạt chược nhé.”

“Mẹ… lấy ra cũng không có ai chơi với mẹ mà.” Trần Khinh Khinh không nói nên lời, bất đắc dĩ lắc đầu: “Mẹ ngả lưng nghỉ ngơi đi, bên ngoài gió lớn, con đi lấy thêm áo cho mẹ.”

Nàng vừa đứng dậy đi lấy quần áo trong túi, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở cửa hang.

“Đại nhân! Nữ nhân kia ở đó!”

Trần Khinh Khinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng của Tưởng Hàn.

“Ngươi đang thách thức sự kiên nhẫn của ta, con mọt chạy trốn sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”

Đôi mắt sâu như vực thẳm của Tưởng Hàn hiện lên sự lạnh lẽo thấu xương, hơi thở quanh người khiến Trần Khinh Khinh cảm nhận được sự nguy hiểm.

Chỉ thấy hắn ta vung ngón trở lên, giọng điệu lạnh như băng: “Làm thịt bọn họ cho ta, nướng trên giá!”

“Đợi đã! Ta không có chạy, ta đi tìm thức ăn!”

Trần Khinh Khinh lấy bánh bao cùng một ít thức ăn từ trong túi ra, ánh mắt của đám người kia lập tức sáng lên.

“Thật sự là bánh bao thịt!”

Chiếc túi to và ba lô của Trần Khinh Khinh bị cướp mất, đám người kia lập tức chia cho nhau.

Tuy nhiên số lượng bánh bao không nhiều lắm, số lượng dân tị nạn lại khổng lồ, một số người trong đám bọn họ được phát một số đồ ăn nhẹ và thanh lương thực.

Không ít người chưa bao giờ nhìn thấy thanh lương thực này, nhíu mày: “Đây là cái gì? Kỳ quái, không phải muốn hạ độc bọn ta chứ?”

Tưởng Hàn nhìn đồ vật kỳ quái trong tay, sắc mặt lạnh lùng: “Ngươi có ý gì? Lừa ta à?”

“Đại nhân, chúng ta trực tiếp làm thịt bọn họ đi, thịt trên người bọn họ cũng đủ cho chúng ta ăn đấy!”

Nói xong, vũ khí sắc bén trong tay hắn ta liền phát ra âm thanh chói tai.

Thấy bọn họ sắp xông lên, Trần Khinh Khinh vội vàng lắc đầu giải thích: “Không phải, có thể ăn được, nó còn chắc bụng hơn cả bánh bao, không tin thì ta ăn cho các ngươi xem.”

Nàng vươn bàn tay trắng nõn nhỏ bé ra, Tưởng Hàn khẽ búng đầu ngón tay, thanh lương thực thuận lợi rơi vào lòng bàn tay của nàng.

Trần Khinh Khinh xé gói ra, cắn một miếng lớn, mọi người nhìn thấy nàng nuốt xuống, không thấy có gì khác thường, mọi nghi ngờ trong đầu dần biến mất.

Nhưng lực chú ý của Tưởng Hàn đã sớm dời đi.

Hắn ta híp mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân đang xoay lưng lại với mọi người trong hang động, bước tới gần, khẽ cười nói: “Thật thú vị, có bốn người chạy thoát luôn à.”

Bàn tay to lớn của Tưởng Hàn vừa đặt lên vai hắn, chỉ cần nhìn một góc mặt đã có thể nhận ra ngay.

“Mặc Liên Thành! Tiểu tử nhà ngươi đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!”

Dứt lời, hắn ta liền giơ thanh đao trong tay lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào hắn, thanh đao vung lên tỏa ra một nguồn năng lượng đáng sợ.

Đồng tử Trần Khinh Khinh đột nhiên co rút, nhìn thấy Mặc Liên Thành sắp mất mạng trong tay hắn ta, tim nàng gần như sắp nhảy ra ngoài.

“Dừng tay! Đừng làm huynh ấy bị thương!”