Chương 7: Chó cắn chó

Trước khi Lữ thị tới thôn Dương Liễu, Liễu Xuân Hoa chính là hoa khôi của thôn, được vô số người săn đón, đâu chịu qua nhục mạ như hôm nay, lập tức không nhịn được, cũng không giả vờ yếu đuối nữa, bi phẫn kêu to a một tiếng, đẩy người đứng trước mặt ra nhào tới Dương Đại Cẩu.

Nguyễn Ninh thấy thế nhanh chóng lùi lại hai bước, tùy ý Liễu Xuân Hoa nhào vào người Dương Đại Cẩu, đè Dương Đại Cẩu trên mặt đất dùng sức đấm đánh.

“Ngươi tên vương bát đản này, ngươi vì sao trộm yếm của ta? Vì sao nhục nhã ta? Vì sao? Ngươi đi chết cho ta, đi chết a!”

Liễu Xuân Hoa như phát điên mắng to, trải qua chuyện hôm nay, nàng ta ở trong thôn căn bản không thể làm người.

Hơn nữa chuyện này nếu truyền tới tai Dương Đại Tráng nam nhân của ngà ta, nàng ta làm như thế nào cho phải đây?

“Dương Đại Cẩu, ngươi mau nói cho mọi người, ngươi hãm hại ta, ngươi với ta không có quan hệ gì, không có quan hệ a!!”

Dương Đại Cẩu có thể bị Nguyễn Ninh đè nặng đánh, đó là vì sức lực không bằng Nguyễn Ninh. Nhưng Liễu Xuân Hoa thì khác, sức yếu, Dương Đại Cẩu căn bản không sợ, vừa thấy Liễu Xuân Hoa nổi điên, hắn ta cũng phát hỏa, xoay người một cái liền cùng Liễu Xuân Hoa lăn lộn đánh nhau.

Nguyễn Ninh cứ như vậy lãnh đạm đứng ở một bên, trên mặt không có biểu tình gì bị mái tóc đen che khuất.

Một bên các thôn dân nhìn hai người vật lộn, muốn can ngăn cũng không biết nên kéo như thế nào, trường hợp này thật hỗn loạn.

Động tĩnh bên Nguyễn gia quá lớn, Dương Đại Cẩu và Liễu Xuân Hoa mới đánh nhau được một lát, thôn trưởng đã nghe tiếng gió vội vàng lại đây.

“Sao lại đánh nhau hả? Chuyện này rốt cuộc như thế nào? Không phải nói tên Dương Đại Cẩu đến Nguyễn gia gây rắc rối sao? Sao vương bát đản này lại đánh nhau với đàn bà như Liễu Xuân Hoa hả?”

Thôn Dương Liễu sở dĩ gọi là Thôn Dương Liễu, bởi vì trong thôn trên cơ bản đều là người họ Dương và người họ Liễu, chia làm Dương tộc cùng Liễu tộc.

Thôn trưởng là người Dương tộc, gọi Dương Kỳ, một người đàn ông cường tráng khoảng 48 tuổi, cao 1m8, giọng nói rất lớn, vừa thấy Dương Đại Cẩu và Liễu Xuân Hoa lăn vào đánh nhau, quần áo xộc xệch, hai người đều lộ mảng lớn da thịt, quả thực đồi phong bại tục. Vội vàng bảo người kéo ra, lớn giọng hỏi.

Thôn dân có mặt chạy nhanh mồm năm miệng mười kể lại chuyện đã xảy ra cho Dương Kỳ nghe.

Dương Kỳ nghe xong nổi trận lôi đình, còn chưa kịp mắng, Nguyễn Ninh đã đi tới trước mặt hắn.

“Thôn trưởng bá bá, Dương Đại Cẩu tự tiện xông vào nhà dân vũ nhục mẹ cháu, còn phá hoại thanh danh mẹ cháu, ép mẹ cháu đi tìm chết. Liễu Xuân Hoa thân là một phụ nữ có chồng, không giữ phụ đạo câu ba đáp bốn, xúi giục gian phu của nàng ta là Dương Đại Cẩu tới hại mẹ cháu.

Hai người này hành vi cực kỳ ác độc, làm người trơ trẽn!

Hôm nay nếu không phải thôn trưởng bá bá kịp thời đuổi tới, cháu cùng mẹ cháu đã rơi vào độc thủ của hai người này rồi, xin thôn trưởng bá bá làm chủ cho mẹ con cháu a!”

Nguyễn Ninh từng lời nói đều tràn ngập chính nghĩa phẫn nộ cùng uy lực, khiến cho tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt.

Dương Kỳ sửng sốt hơn nửa ngày, mới hưng phấn từ trong kinh ngạc nhìn Nguyễn Ninh nói: “Ninh nha đầu, cháu không ngốc?”

Nguyễn Ninh đạm nhiên nói: “Đúng vậy, cháu không ngốc, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là trừng trị hai người Dương Đại Cẩu và Liễu Xuân Hoa. Những gì họ làm hôm nay đã hủy hoại nghiêm trọng bầu không khí của Thôn Dương Liễu chúng ta, nếu truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ làm người ta cảm thấy người Thôn Dương Liễu chúng ta tàn nhẫn độc ác, chuyên làm việc xấu phá hủy danh tiết của người trong sạch.

Như vậy ai còn dám cưới cô nương Thôn Dương Liễu, ai còn dám gả con gái vào Thôn Dương Liễu!

Liễu Xuân Hoa ghen ghét mẹ cháu xinh đẹp, nhưng trong thôn nữ tử xinh đẹp không chỉ có một mình mẹ cháu, nàng ta hôm nay có thể liên thủ với Dương Đại Cẩu hại mẹ cháu, ai biết về sau có thể hại nữ tử khác hay không.”