Chương 8: Cháu tin tưởng thôn trưởng bá bá

Nếu là kiếp trước, với tính cách của Nguyễn Ninh tuyệt đối sẽ không ở chỗ này tốn nhiều miệng lưỡi như thế, mà trực tiếp chơi chết Dương Đại Cẩu cùng Liễu Xuân Hoa thần không biết quỷ không hay, nhổ cỏ tận gốc.

Nhưng hiện tại nàng mới đến, đối với thế giới này không quen thuộc, nguyên chủ vì ngu dại ký ức không tốt, chỉ nhớ rõ chuyện nhà mình, người trong thôn người cũng không biết được đầy đủ, triều đại nơi này là gì cũng không rõ ràng lắm, ký ức tiếp thu Nguyễn Ninh thật sự có hạn.

Trước khi nàng tìm ra quy luật sinh tồn trong thế giới này, tốt hơn hết nàng nên khiêm tốn một chút cho thỏa đáng.

Trong thôn phiền toái đều giao cho thôn trưởng, lão đại thôn này giải quyết đi!

Sau khi nghe Nguyễn Ninh nói xong, những người trong thôn có con gái xinh đẹp đều cảm thấy rất có lý, tức khắc ánh mắt một đám nhìn Liễu Xuân Hoa như kim đâm, mồm năm miệng mười cáo trạng với Dương Kỳ, cần thiết nghiêm trị hai người Liễu Xuân Hoa.

Nếu không nghiêm trị, về sau hai người Liễu Xuân Hoa thật sự phát rồ lại hại con gái bọn họ làm sao bây giờ?

Dương Kỳ là thôn trưởng cương trực công chính lại có trách nhiệm, đối với loại người như Dương Đại Cẩu và Liễu Xuân Hoa này hắn căm thù đến tận xương tuỷ.

Cũng không nói lời vô nghĩa, lập tức chỉ huy mấy hán tử cùng phụ nhân phân biệt hai bên bắt hai người Dương Đại Cẩu Liễu Xuân Hoa lại.

“Đem hai tên không biết xấu hổ này áp đến từ đường Dương tộc!” Dương Kỳ giận không thể át nói.

Dương Đại Cẩu là Dương tộc người, Liễu Xuân Hoa là vợ Dương Đại Tráng, tự nhiên cũng là người Dương tộc.

Hai người này phạm phải đại sự như vậy, hủy hoại thanh danh của Dương tộc, ảnh hưởng không khí trong thôn, đương nhiên phải trừng phạt trước toàn thôn.

Dương Kỳ nhìn Nguyễn Ninh nói: “Ninh nha đầu, cháu không ngốc, thôn trưởng bá bá thật cao hứng, cháu yên tâm, thôn trưởng bá bá nhất định cho nhà cháu một lời giải thích về việc hôm nay, tuyệt sẽ không khinh tha đôi cẩu nam nữ này. Cháu muốn đi theo xem không?”

Nguyễn Ninh lắc đầu: “ Cháu tin tưởng thôn trưởng bá bá.”

Dương Kỳ gật gật đầu, ánh mắt nhìn Nguyễn Ninh càng vừa lòng: “Vậy cháu ở nhà an ủi mẹ cháu đi.”

Hai năm trước cháu trai hắn Cẩu Đản lên núi bắt thỏ hoang, không cẩn thận gặp phải lợn rừng, là Nguyễn Tiêu cứu Cẩu Đản, cho nên Dương Kỳ vẫn luôn cực kỳ cảm kích Nguyễn gia, sau khi Nguyễn Tiêu xảy ra chuyện, vẫn luôn giúp đỡ Nguyễn gia.

Chỉ là Nguyễn gia đều là quần thể ốm yếu, chỉ có đứa trẻ Nguyễn Tuấn có sức lao động, hắn tuy là thôn trưởng, cũng chỉ là một người nông dân, không giúp Nguyễn gia được nhiều.

Nhưng việc hôm nay, vì Nguyễn gia chủ trì công đạo, hắn làm thôn trưởng vẫn có thể làm được.

Bảo đảm với Nguyễn Ninh, nhất định sẽ trừng phạt hai người Dương Đại Cẩu này thật tốt, lấy lại công bằng cho Nguyễn gia, càng bảo đảm chuyện hôm nay sẽ không truyền ra ngoài ảnh hưởng đến thanh danh Lữ thị.

Dương Kỳ lúc này mới nổi trận lôi đình bảo người áp hai người Dương Đại Cẩu, trước khi đi còn xua tan thôn dân vây quanh Nguyễn gia xem kịch vui.

Mọi người đi rồi, lúc này Nguyễn Ninh mới xoay người chuẩn bị về phòng, nhưng quay người lại, Lữ thị vẫn luôn kinh ngạc đến ngây người đứng tại chỗ, đột nhiên xông tới ôm chặt lấy nàng.

Cơ thể Nguyễn Ninh hơi cứng đờ, đang muốn đem đẩy người ra, lại phát hiện Lữ thị ôm mình

đã khóc thành lệ nhân, thanh âm nghẹn ngào khàn khàn: “Thật tốt quá, Ninh Nhi con không ngốc, mẹ ngóng trông hôm nay mong mười bảy năm!”

“Chỉ đáng tiếc cha con hiện tại không còn nữa, bằng không hắn nhìn thấy con khôi phục bình thường, không biết sẽ có bao nhiêu vui mừng đâu!

Hu hu, Ninh Nhi, Ninh Nhi ngoan của mẹ a, mẹ không phải đang nằm mơ! Dù là mơ cũng đừng làm mẹ tỉnh lại được không?”