Chương 6: Vạch trần Liễu Xuân Hoa

Dương Đại Cẩu nhổ một ngụm: “Phi! Chó má, chị em tốt gì, ngươi chính là tiện nhân dối trá! Mấy ngày trước lão tử trộm bò cửa sổ nhà ngươi, còn chưa đi vào đã nghe được ngươi lầm bầm lầu bầu, trong chốc lát nói muốn Nguyễn Tiêu, trong chốc lát lại nguyền rủa Lữ thị.

Ngươi thích Nguyễn Tiêu, nhưng Nguyễn Tiêu không thích ngươi, chỉ tốt với Lữ thị, ngươi ghen ghét Lữ thị xinh đẹp hơn ngươi, trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, mong mỏi Lữ thị chết đi, ta nghe được rõ ràng, chỉ có ngươi không phát hiện mà thôi.”

Dương Đại Cẩu là lưu manh, nhưng không phải tên ngốc, Liễu Xuân Hoa lợi dụng hắn ta hại Lữ thị, lúc này chuyện bại lộ, hắn ta sắp bị Nguyễn Ninh đánh chết, hắn ta làm sao giúp Liễu Xuân Hoa giấu giếm nữa. Nóng lòng kể hết những gì mình biết, kéo Liễu Xuân Hoa xuống nước.

Đây là muốn chết thì cùng chết!

“Mọi người nhưng đừng bị tiện nhân Liễu Xuân Hoa này lừa, nàng ta chính là ɖâʍ phụ mà ai cũng có thể làm chồng. Thừa dịp Dương Đại Tráng làm việc ở phủ thành, một tháng không về được mấy ngày, nàng ta không chịu nổi cô đơn nơi nơi câu ba đáp bốn, không biết cùng bao nhiêu nam nhân hoan hảo. Ta lần đầu tiên cùng chơi đàn bà này, để lại một điểm, trộm yếm của nàng ta.”

Dương Đại Cẩu vừa nói, vừa từ trong ngực móc ra một cái yếm màu đỏ, dùng sức ném qua chỗ các thôn dân.

Yếm kia tựa hồ bọc thứ gì, ném rất xa, chuẩn xác không lệch rơi xuống bên cạnh chân các thôn dân.

Trên yếm màu đỏ thêu uyên ương hí thủy, bên cạnh là hai chữ Xuân Hoa chói lọi, lóe mù mắt mọi người.

Dương Đại Cẩu lại nói: “Liễu Xuân Hoa cho ta một lượng bạc ta bộc trong yếm, phía trên còn có mùi của nàng ta đâu.”

Dừng một chút, hắn ta lại nghĩ tới cái gì, lớn tiếng nói: “A, đúng rồi, tối hôm qua ta cùng Liễu Xuân Hoa lăn một đêm, trên người nàng ta còn có dấu vết ta lưu lại đấy, mọi người không tin nói có thể lột quần áo nàng ta ra nhìn xem.”

Tuy rằng chuyện của hắn ta và Liễu Xuân Hoa một khi bại lộ ra, hắn ta sẽ bị Dương Đại Tráng trả thù, nhưng so sánh với Dương Đại Tráng trung thực hiền lành, hắn ta càng sợ ngốc tử điên khùng Nguyễn Ninh hơn.

Không biết vì sao, hắn ta mơ hồ cảm thấy hiện tại Nguyễn Ninh hiện tại có chút khác thường so với ngày thường, hắn ta nếu dám giấu giếm điều gì không nói, chỉ sợ sẽ bị chết thực thảm.

Sau khi nói xong, Dương Đại Cẩu không quan tâm đến phản ứng của thôn dân cùng Liễu Xuân Hoa, khóc la xin Nguyễn Ninh tha cho.

“Cô nãi nãi, người muốn hại mẹ ngươi là Liễu Xuân Hoa, nàng ta mới là đầu sỏ gây tội, ngươi muốn đánh thì đánh nàng ta đi, ta vô tội nha!”

Nguyễn Ninh không để ý đến Dương Đại Cẩu, chỉ nhàn nhạt nhìn về phía Liễu Xuân Hoa.

Người trong thôn nghe xong Dương Đại Cẩu nói, đã sớm bị khϊế͙p͙ sợ hỏng rồi, sau khi hồi thần lại, chỉ vào Liễu Xuân Hoa mồm năm miệng mười mắng mỏ.

Còn có người nhặt cái yếm trên mặt đất lên, quả thực từ bên trong tìm ra một lượng bạc, sau khi ngửi, thì đúng là có mùi nữ nhân, lập tức tiếng mắng Liễu Xuân Hoa lớn hơn.

Có mấy người phụ nữ vẫn luôn không thích Liễu Xuân Hoa liền trực tiếp lôi kéo Liễu Xuân Hoa, lúc Liễu Xuân Hoa không chú ý xé kéo quần áo nàng ta ra, lộ ra một thân xanh tím.

“A!” Liễu Xuân Hoa sợ hãi kêu lên, ngồi xổm xuống, ôm cơ thể.

Mọi người nhìn dấu vết trên người nàng ta, còn có cái gì không rõ.

Dương Đại Tráng luôn làm việc ở quận thành, đã nửa tháng không trở về, căn bản không có khả năng phát sinh gì đó với Liễu Xuân Hoa.

Cho nên Liễu Xuân Hoa thật sự giống như lời Dương Đại Cẩu nói, hồng hạnh xuất tường.

Trong lúc nhất thời, tiếng mọi người mắng Liễu Xuân Hoa càng khó nghe, tiếng chỉ trích phỉ nhổ càng thêm lớn.