Nguyễn Ninh liếc mắt sắc, vung gậy đánh trúng một tảng đá to bằng bốn quả bóng đá bên cạnh.
Oanh!
Hòn đá trong nháy mắt vỡ vụn thành xỉ, đá vụn văng tung tóe vào mặt dân làng, khiến bọn họ trong nháy mắt lùi lại mấy bước, một đám không rét mà run nhìn Nguyễn Ninh.
Lúc này bọn họ mới đột nhiên phản ứng lại, Nguyễn Ninh tuy rằng ngu dại, nhưng lại có một thân quái lực, có thể đánh bại làng trên xóm dưới, không địch thủ.
Bọn họ tùy tiện đi kéo nàng, thật là muốn mệnh nga!
Một gậy kia rơi xuống trên người bọn họ, hai cái đầu chụm vào nhau cũng không đủ để nổ tung!
Không thể trêu vào!
Dương Đại Cẩu bị Nguyễn Ninh đánh nhiều gậy như vậy không biến thành thịt nát thật đúng là may mắn!
“Đừng đánh, ta sai rồi!” Dương Đại Cẩu cũng bị một gậy kia của Nguyễn Ninh dọa sợ, thấy các thôn dân không có cách gì giúp mình, thật sự không nhịn được, đau đớn muốn chết hô lên: “Ta và mẹ ngươi không có quan hệ gì, mẹ ngươi là trong sạch, ta một chút cũng không muốn làm cha kế ngươi, ta nói hươu nói vượn thôi!”
Hắn ta điên rồi mới có thể muốn làm cha kế Nguyễn Ninh ngày nào cũng bị đánh, sống cuộc sống như địa ngục!
Nguyễn Ninh cười lạnh: “Không quan hệ sao ngươi biết vết bớt trên người mẹ ta, ngươi lừa ai hả!”
Lại một gậy khác đánh vào lưng Dương Đại Cẩu.
“A!” Dương Đại Cẩu kêu thảm thiết, chỉ cảm thấy cột sống đều sắp bị chặt đứt.
“Đừng đánh, ta thật sự cùng mẹ ngươi không quan hệ. Là Liễu Xuân Hoa nói cho ta! Khi mẹ ngươi sinh em trai thứ hai của ngươi, Liễu Xuân Hoa đỡ đẻ cho nàng ấy, thấy bớt trên người mẹ ngươi.
Liễu Xuân Hoa ghen ghét mẹ ngươi lớn lên đẹp, thấy ngươi rơi xuống nước hôn mê bất tỉnh, cho ta một lượng bạc tử xúi giục ta tới dây dưa với mẹ ngươi, là nàng nói cho ta vị trí vết bớt trên người mẹ ngươi, còn bảo ta ở trên đường ồn ào hấp dẫn các thôn dân lại đây, để mọi người đều cho rằng ta thật sự dan díu với mẹ ngươi, làm mẹ ngươi hết đường chối cãi, bị bắt gả cho ta!
Liễu Xuân Hoa nói, ba chị em các ngươi nghe lời mẹ các ngươi nhất, chỉ cần ta bắt chẹt mẹ ngươi, chính là bắt chẹt các ngươi, có thể hung hăng tra tấn các ngươi, các ngươi dù lợi hại cũng không dám đại nghịch bất đạo đánh trả cha kế ta đây! Ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi, cô nãi nãi ngươi đừng đánh ta nưa, ta sắp đau chết rồi!” Dương Đại Cẩu khóc đến nước mắt nước mũi máu tươi dính đầy mặt, một chữ thảm vô cùng.
Tất cả thôn dân đều bị kinh sợ, họ không bao giờ nghĩ rằng sự thật sẽ là như thế này, Lữ thị thật đúng quá oan mà.
Tức khắc tất cả bọn họ sôi nổi rời ánh mắt hướng về phía một người phụ nữ trung niên trong đám đông.
Người phụ nữ này nhìn khoảng 35 tuổi, mắt hạnh, lông mày rậm, mặt trái xoan, lớn lên có chút tư sắc, đúng là Liễu Xuân Hoa.
Giờ phút này Liễu Xuân Hoa thấy Dương Đại Cẩu dăm ba câu đã vạch trần mình, tức giận đến cả người run rẩy.
“Dương Đại Cẩu ngươi nói hươu nói vượn, ta cùng Lữ thị là chị em tốt, ta sao có thể hại nàng!”