Chương 4: Ta có bệnh thích đánh cha kế

Dương Đại Cẩu còn đang đắc ý dào dạt kể cho dân làng nghe về chuyện của hắn ta với Lữ thị, như thể thật sự có phát sinh chuyện gì đó với Lữ thị.

“Ta nói các ngươi a…… A!!”

Dương Đại Cẩu còn chưa nói xong, bất ngờ một cây gậy hung hăng đánh vào mặt hắn ta, tức khắc làm mặt hắn ta nghiêng sang một bên, một ngụm máu tươi kèm răng phun ra, tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.

Chúng thôn dân lập tức an tĩnh, đều mở to hai mắt nhìn Nguyễn Ninh không biết từ lúc nào đi tới trước mặt Dương Đại Cẩu, chỉ cảm thấy Nguyễn Ninh giờ phút này với Nguyễn Ninh bọn họ biết có chút không giống nhau.

Mặc dù vẫn khuôn mặt bị mái tóc đen rối tung che hơn phân nửa, không nhìn rõ mặt, nhưng dường như trên người lại có thêm một cỗ sát khí làm người run sợ, đôi mắt ẩn dưới mái tóc đen dường như lập loè ánh sáng độc.

Không đợi bọn họ hoàn hồn, Nguyễn Ninh lại động.

Một chân càng đạp lên trên đầu Dương Đại Cẩu.

Kiếp trước Nguyễn Ninh có được thiên phú kinh thế đã gặp qua là không quên được vừa học liền biết, có kinh nghiệm đá người vừa rồi, Nguyễn Ninh lần này đã nắm vững được sức mạnh của cú đá.

Phanh!

Đầu Dương Đại Cẩu đột nhiên đập xuống đất, tạo ra một lỗ nhỏ trên đất, lại hét thảm một tiếng, máu tươi phun nhiễm đỏ mặt đất.

Dương Đại Cẩu chỉ cảm thấy đầu đau đến linh hồn đều đang run rẩy, nhưng lại không ngất đi được, hắn ta còn có thể thấy rõ ràng Nguyễn Ninh nghiêng mặt khinh thường từ trên cao nhìn xuống hắn ta.

Nguyễn Ninh nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn làm cha kế ta như vậy sao?”

Những lời thốt ra từ miệng rõ ràng, không có sự ngu ngốc của quá khứ.

Mọi người sửng sốt, cơ hồ là theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Ninh, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.

Con gái ngốc của Nguyễn gia nói chuyện sao lại nhanh vậy?

Trong lòng Dương Đại Cẩu càng run sợ, nhưng vẫn theo bản năng gật đầu, chịu đựng miệng mồm đau đớn, lắp bắp nói: “Đúng vậy, ta và mẹ ngươi tình đầu ý hợp…… A!”

Còn chưa có nói xong, gậy của Nguyễn Ninh đã rơi xuống đùi hắn ta, Dương Đại Cẩu tức khắc lại hét thảm một tiếng, đau đến muốn giãy giụa, nhưng như thế nào cũng giãy giụa không ra, bò cũng không bò dậy nổi.

Bởi vì sức lực Nguyễn Ninh lớn đến kinh người, chỉ nhẹ nhàng một chân, đã có thể gắt gao đè hắn ta lại.

Nguyễn Ninh một bên dùng gậy đánh Dương Đại Cẩu, một bên cười lạnh nói: “Ngươi muốn làm cha kế ta như vậy, ta đây liền thành toàn cho ngươi, không ngăn cản ngươi cùng mẹ ta. Chỉ là lần này ta rơi xuống nước, rơi xuống một tật xấu thích đánh cha kế, ta một khắc không đánh cha kế thì cả người không thoải mái, cho nên ngươi nếu nhất định phải làm cha kế của ta, phải tập quen với việc bị đánh.

Ngươi yên tâm, ta xuống tay có chừng mực, sẽ không đánh ngươi tàn phế cũng sẽ không đánh chết ngươi, nhiều lắm chỉ giống như hiện tại, làm ngươi đau đến sống không bằng chết mà thôi!”

Nguyễn Ninh xuống tay đích xác có chừng mực, lực khống chế cũng cực kỳ kinh người, chỉ trong thời gian ngắn đã thích ứng với quái lực trên người nguyên chủ, thật giống như loại lực lượng này trời sinh đã thuộc về nàng, hoàn toàn hòa hợp nhất thể với nàng.

Nguyễn Ninh mỗi một gậy rơi xuống, đều dùng lực một cách rất khéo léo, có thể làm Dương Đại Cẩu đau đến tê tâm liệt phế, lại có thể làm hắn ta chết không được ngất không xong.

Phanh! Phanh! Phanh!

“A! A! U!! Cứu mạng a!!”

âm thanh của cây gậy đan xen với tiếng hét thê lương thảm thiết của Dương Đại Cẩu, phảng phất như tiểu quỷ đang từng miếng từng miếng ăn thịt trên người và linh hồn Dương Đại Cẩu, khiến lòng người run sợ sợ hãi vạn phần.

Các thôn dân không nhìn được nữa, tuy sợ hãi, nhưng cũng không thể cứ để Nguyễn Ninh ức hϊếp người như thế, không nhịn được ồn ào, thậm chí có mấy hán tử còn muốn xông lên kéo Nguyễn Ninh.