Chương 3: Mẹ, con tin người

Nguyễn Ninh đang nghĩ ngợi trấn an Lữ thị như thế nào, chợt nhìn thấy Dương Đại Cẩu muốn chạy trốn, không màng Lữ thị ngăn trở nhanh chóng đuổi theo đi.

Dương Đại Cẩu xâm nhập Nguyễn gia hành hung với Lữ thị vốn chính là chuyện không thể cho người biết, mọi chuyện này lên che giấu mới phải nhưng hắn ta lại la to, như thể sợ người khác không biết, rõ ràng không thích hợp.

Lúc này, tiếng bước chân lộn xộn cùng đám người nghị luận hỗn loạn từ ngoài sân truyền đến.

“Thật vậy, vừa rồi ta đang cho gà ăn ở nhà, Dương Đại Cẩu đi qua cửa nhà ta, nói con gái ngốc của Lữ thị chết đuối, một người thấy cô đơn, nhờ người mời hắn qua.”

“Không chỉ vậy, Dương Đại Cẩu này như sợ người khác không biết, một bên đi đến Nguyễn gia còn một bên nơi nơi ồn ào nói hắn đã sớm cùng Lữ thị cặp kè với nhau, chỉ là Lữ thị da mặt mỏng không thừa nhận mà thôi!”

Một nhóm người vừa nói vừa đẩy cửa đi vào sân Nguyễn gia, mới vừa đi vào, liền nhìn thấy Dương Đại Cẩu mặt mũi bầm dập ngã lộn nhào chạy từ nhà chính Nguyễn gia ra, một bên chạy còn một bên hô to như gặp quỷ.

“Cứu mạng a! Ngốc tử Nguyễn gia muốn gϊếŧ người!”

Cùng lúc tiếng hét vang lên, Dương Đại Cẩu cũng bùm một tiếng ngã ở trên mặt đất, lộc cộc lăn hai vòng đến chân các thôn dân.

Các thôn dân nhìn bộ dáng Dương Đại Cẩu lập tức giật mình kêu to.

“ Đây không phải Dương Đại Cẩu sao? Tại sao bộ dạng lại biến thành quỷ thế này?”

“Đây là bị đánh đi?”

Dương Đại Cẩu vừa thấy những thôn dân này, nước mũi nước mắt và máu tươi trộn lẫn vào nhau, tức khắc ủy khuất lên, kêu to: “Mọi người tới vừa lúc, con ngốc Nguyễn Ninh này mất trí phát điên, không muốn thấy ta và Lữ thị tốt, cư nhiên muốn gϊếŧ ta.

Ta cùng Lữ thị thật vất vả mới ở bên nhau, đều đã lăn giường, con ngốc này cư nhiên còn không chịu thành toàn cho chúng ta, đây đâu phải con gái, rõ ràng chính là quỷ đòi nợ nha!

Nàng liền không muốn ta cùng Lữ thị ân ái, chính muốn cho Lữ thị vì người cha đã chết của nàng cô quả thủ cả đời nha!! Thật sự không phải người mà!! Mọi người phải cứu ta a!!”

Trong miệng hắn ta rụng rất nhiều răng, nói chuyện lọt gió, có chút không rõ ràng, lúc mở miệng còn có máu va nước miếng phun ra, cực kỳ ghê tởm.

Nhưng dù vậy, người dân với đôi tai nhạy bén vẫn nghe rõ những gì hắn ta nói, lập tức liền nổ tung.

“Cái gì? Dương Đại Cẩu thật đúng lăn qua với Lữ thị! Ta đã nói ma, Lữ thị này chính là hồ ly tinh, thấy nam nhân liền câu dẫn!”

“Quá không biết xấu hổ!”

“Loại tiện nhân này nên ngâm l*иg heo!”

Lữ thị vội vội vàng vàng theo Nguyễn Ninh từ trong phòng chạy ra, còn chưa kịp thở dốc, đã nghe được Dương Đại Cẩu tru lên, còn có tiếng thôn dân trào phúng. Ngay lập tức, khuôn mặt vốn đã tái nhợt càng tái nhợt hơn, cả người như nhũn ra, lung lay sắp đổ.

Cơ thể Lữ thị run rẩy, chỉ vào Dương Đại Cẩu, hai mắt đỏ lên: “Dương Đại Cẩu, ta với ngươi không oán không thù, ngươi vì sao phải hủy thanh danh ta? Khụ khụ khụ…… Ngươi đây là…… Muốn bức ta đi tìm chết……”

Bởi vì quá kích động, Lữ thị còn chưa có nói xong liền liều mạng ho khan, bộ dáng kia, giống như sắp ho ra tim phổi, xem cực kỳ khó chịu.

Dương Đại Cẩu thấy Lữ thị không thừa nhận, lại không biết xấu hổ tiếp tục mồm miệng ồn ào: “Lữ thị, ngươi cũng đừng phủ nhận, háng bên phải của ngươi có cái bớt màu đỏ sậm to bằng móng tay, ta nhớ rõ rành mạch!”

“Ngươi……” Lữ thị cả kinh toàn người chấn động, nhìn Dương Đại Cẩu vẻ mặt khó có thể tin.

Hắn như thế nào biết trên người nàng có bớt, vị trí kia rất tư mật, chỉ có chồng nàng biết, Dương Đại Cẩu sao lại biết……

Trong lúc nhất thời, Lữ thị xấu hổ và giận dữ đến hận không thể lập tức đi tìm chết!

Mọi người nhìn đến Lữ thị dáng vẻ này, còn có cái gì không rõ, Dương Đại Cẩu nói là sự thật, Lữ thị thực sự có cái bớt kia. Trong nháy mắt, mọi người chỉ trích cùng nhục mạ Lữ thị càng khó nghe.

Nguyễn Ninh nhíu chặt mày, ánh mắt lạnh nhạt quét mọi người ở đây một cái.

Tuy rằng Dương Đại Cẩu nói rất thuyết phục, nhưng nàng lại có thể từ trong ánh mắt lập loè của hắn ta nhìn ra hắn ta đang nói dối, thôn dân này tới đúng lúc quá, chỉ sợ Dương Đại Cẩu đã dự mưu tốt, mục đích chính là phá hoại thanh danh Lữ thị.

Tuy nàng còn không biết ở chung với người nhà nguyên chủ như thế nào, nhưng nếu kế thừa nguyên chủ ký ức, chiếm thân thể nguyên chủ, mẹ nguyên chủ chính là mẹ nàng.

Cổ đại không thể so với hiện đại, ở đây tư tưởng bảo thủ, danh tiết nữ nhân so với sinh mệnh còn quan trọng hơn.

Nhóm người này dám can đảm làm trò khinh nhục mẹ nàng trước mặt nàng như thế, quả thực tìm chết!

Nguyễn Ninh vững vàng đỡ Lữ thị, để nàng đứng dựa vào tường: “ Mẹ, con gái tin tưởng người trong sạch, người nghỉ ngơi một chút, chuyện hôm nay để con gái giải quyết.”

Nói xong, Nguyễn Ninh không quan tâm đến Lữ thị đang thương tâm nghe thấy lời nàng mà kinh ngạc, xoay người đi đến chỗ Dương Đại Cẩu, trong tay còn cầm gậy gỗ kia.