Chương 2: Đánh lưu manh

Chú ý: Đoạn nữ chính nhớ về kiếp trước xưng hô chuyển thành "cô", còn lại sẽ là " nàng"- Xưng hô các nhân vật ngang hàng, người lớn tuổi hơn sẽ là "ta" và " ngươi".

- Xưng hô các nhân vật ít tuổi đối với người lớn tuổi hơn sẽ là "con", cháu".

Lữ thị thống khổ nhắm mắt lại chuẩn bị cắn lưỡi tự sát, lại không ngờ, một tiếng hét thảm bỗng nhiên vang lên.

Lữ thị nhanh chóng mở mắt ra, liền nhìn thấy con gái ngốc rơi xuống nước hôn mê bất tỉnh của mình đứng phía sau chỗ Dương Đại Cẩu đứng trước đó, không nhanh không chậm thu chân lại.

Mà cơ thể Dương Đại Cẩu không biết khi nào đã bị đá bay ra khỏi nhà bếp, đập vào trên tường đất đối diện nhà chính.

Một thanh âm răng rắc vang lên, nàng nghe thấy tiếng mũi Dương Đại Cẩu đứt gãy.

Cơ thể Dương Đại Cẩu ầm một tiếng trượt khỏi bức tường rơi xuống đất, rơi mất sáu, bảy chiếc răng, sống mũi bị gãy, trán bị rách máu chảy ra trộn với máu mũi phủ kín mặt.

Đôi mắt khϊếp sợ của Lữ thị dừng trên người con gái, tuy con gái giờ phút này chỉ mặc một chiếc váy vải thô màu xanh xám đầy những mụn vá, khuôn mặt bị mái tóc rối bù che kín từ trên xuống dưới hơn phân nửa mặt, nhưng trong nháy mắt này Lữ thị vẫn cảm thấy quanh thân con gái đều có thần quang bao trùm, phảng phất giống như thiên thần.

Nguyễn Ninh không chú ý tới Lữ thị khϊế͙p͙ sợ, nàng kinh ngạc nhìn chân mình.

Bắt đầu từ bây giờ nữ chính sẽ đổi xưng hô từ "cô" sang "nàng" nhé, đoạn nữ chính nhớ về kiếp trước lại chuyển thành "cô".

Nàng vừa mới tỉnh lại, thân thể còn hơi yếu, vừa rồi lúc đá Dương Đại Cẩu, muốn đá hắn bất tỉnh.

Nhưng không nghĩ tới, khối thân thể này của nguyên chủ sức lực kinh người, lực đạo không khống chế tốt, đã đá bay người.

Đáy mắt Nguyễn Ninh xẹt qua tia kinh ngạc, năng lực này thật sự khiến nàng kinh hỉ.

“A! Cứu mạng a! Ngốc tử muốn đánh chết người rồi!!” Lúc nàng cùng Lữ thị ngây người, Dương Đại Cẩu tru lên.

Ánh mắt Nguyễn Ninh sắc bén, ra khỏi phòng bếp, thuận tay cầm một cây gậy ở cửa phòng bếp hướng Dương Đại Cẩu đi qua.

Lữ thị vừa thấy thế, lập tức hoàn hồn, vội vàng nhào qua đi ôm lấy nàng.

“Ninh Nhi, đừng đánh, đánh chết tên súc sinh này, sẽ liên lụy con!” Thanh âm Lữ thị nghẹn ngào nói.

Con gái sức lực quá lớn, một gậy đánh xuống không cẩn thận sẽ đánh chết Dương Đại Cẩu.

Dương Đại Cẩu có thể chết, nhưng tuyệt không có thể chết trên tay con gái nàng, không thể liên lụy con gái nàng!

Nguyễn Ninh đột nhiên bị nàng ôm, cơ thể đột nhiên cứng đờ, bước chân cũng ngừng lại.

Đời trước nàng bị người thân tổn thương đầy mình, đã sớm không biết thân tình là vật gì, đối với người thân cũng cực kỳ mâu thuẫn, căn bản không biết nên ở chung như thế nào với người thân của nguyên chủ.

Lúc này đột nhiên bị Lữ thị ôm, tâm lý không có chuẩn bị, thiếu chút nữa theo bản năng đem nàng đẩy ra.

Nguyễn Ninh chỉ là hơi dừng lại một chút, Dương Đại Cẩu liền có cơ hội thở dốc, ngẩng đầu nhìn gậy trong tay Nguyễn Ninh, lập tức sợ đến mất mật.

“Ngươi đừng tới đây…… Đừng tới đây……”

Hắn ta nhớ thương Lữ thị đã lâu, vốn tưởng thừa dịp Nguyễn Ninh rơi xuống nước hôn mê, làm Lữ thị, lại bắt chẹt nàng.

Nhưng không nghĩ tới Nguyễn Ninh đứa ngốc này sẽ đột nhiên tỉnh lại, không phải nói đứa ngốc này bị rơi xuống nước, sau khi cứu lên không còn hô hấp, không tỉnh lại nữa sao?

Sao lúc này lại giống như người bình thường?

Hắn ta nếu là biết Nguyễn Ninh đã tỉnh, tuyệt đối hắn ta sẽ không tới đây tìm chết!

Dương Đại Cẩu vừa giật mình vừa tức giận, mồ hôi lạnh chạy đầy mặt, nhưng hắn ta biết rõ chính mình đánh không lại Nguyễn Ninh ngốc nữ có quái lực kia, thừa dịp Nguyễn Ninh bị Lữ thị quấn lấy, chịu đựng đau nhức khắp người, thân thể run rẩy bò vừa chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu: “Gϊếŧ người! Ngốc tử Nguyễn gia gϊếŧ người, cứu mạng a!”