Chương 24: Lão đạo sĩ

Nguyễn Ninh lạnh lùng liếc hắn một cái, Nguyễn Tuấn lập tức rụt cổ lại, cùng Lữ thị liếc nhau, thấy Nguyễn Ninh kiên trì muốn một người xuống bếp, hai người đành phải bất đắc dĩ đi ra khỏi phòng bếp.

Nhưng hai người không dám đi xa, dựa vào cửa sổ đang mở canh chừng, nghĩ Nguyễn Ninh làm hỏng, bọn họ có thể kịp thời bổ cứu.

Nguyễn Ninh không để ý đến hai người Lữ thị dựa vào cửa sổ, ánh mắt nhìn chằm chằm gạo trong nồi, thành thạo thêm củi đốt lửa.

Trước nấu cơm trên lửa lớn, nàng lấy sọt rau dại ra nhặt mã lan đầu, rửa sạch sẽ, đặt ở một bên, chờ cơm sôi, nhỏ lửa lại nấu từ từ.

Chẳng mấy chốc, một mùi gạo thơm phức tỏa ra.

Ngửi được mùi hương này, nhìn thấy kỹ thuật điêu luyện của Nguyễn Ninh, Lữ thị cùng Nguyễn Tuấn ở cửa sổ đều sợ ngây người.

Nguyễn Tuấn nhíu mày lôi kéo tay áo mẹ mình hạ giọng nói: “ Mẹ, đại tỷ vậy mà biết nấu ăn, mùi hương này còn khá tốt đâu! Thật quá kỳ quái rồi! Đại tỷ chỉ hết bệnh ngốc mà thôi, sao đột nhiên biết nấu ăn? Hơn nữa thành thạo như vậy, giống như đã làm rất nhiều lần!”

Lữ thị trong mắt cũng mang theo nghi hoặc, nàng không chớp mắt nhìn Nguyễn Ninh đang bận việc trong nhà bếp, đôi tay nhịn không được siết chặt, tâm hoảng ý loạn.

Đúng lúc này, nàng nhìn thấy Nguyễn Ninh dùng ngón tay cái của bàn tay phải sờ sờ mũi, lại dùng ngón trỏ vòng vòng quanh cằm, lúc sau lại tiếp tục dùng cái muỗng quấy cháo trong nồi, tránh cho dính nồi.

Lữ thị ánh mắt khẽ chuyển, tay thả lỏng theo bản năng, động tác vừa rồi của nữ nhi, động tác theo thói quen mà nàng thường làm trước đây, chỉ cần nữ nhi nghiêm túc làm một chuyện, sẽ theo bản năng làm động tác này.

Tâm trạng hoảng loạn của Lữ thị nháy mắt an ổn xuống, khóe miệng lộ ra tươi cười dịu dàng, ánh mắt nhìn Nguyễn Ninh dịu dàng lạ thường.

Đây là nữ nhi của nàng!

“ Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Nguyễn Tuấn thấy Lữ thị không nói lời nào, không nhịn được hỏi.

Lữ thị giơ tay lau khóe mắt một chút, kéo hắn đến một bên, hạ giọng nghiêm túc nói Nguyễn Tuấn: “A Tuấn, còn nhớ rõ mẹ và cha nói cho các ngươi chuyện lão đạo sĩ kia không?”

Nguyễn Tuấn gật gật đầu: “Nhớ rõ, năm đó ngài và cha biết được đại tỷ bị bệnh ngốc, mang theo đại tỷ khắp nơi tìm thầy trị bệnh nhưng không có kết quả, lúc quay về thôn Dương Liễu, nửa đường gặp gỡ một lão đạo sĩ nghèo túng ăn nói lung tung, hai người cho lão đạo sĩ một cái màn thầu và một ít nước cứu lão đạo sĩ một mạng.”

Lữ thị nói: “Đúng vậy, nhưng còn một chuyện, cha cùng mẹ vẫn luôn không nói với các ngươi, sau khi lão đạo sĩ được chúng ta cứu, vì cảm kích chúng ta tính một quẻ cho đại tỷ ngươi, nói đại tỷ ngươi là mệnh trời sinh phú quý, chỉ là từ nhỏ vận mệnh nhiều chông gai, trước 18 tuổi sẽ dạo qua cửa sinh tử một lần, đại nạn không chết về sau phúc tới vận chuyển, nhân sinh tương lai sẽ thuận buồm xuôi gió.”

Nguyễn Tuấn mở to hai mắt nhìn, thiếu chút nữa kinh ngạc hô ra tiếng, còn may Lữ thị kịp thời bịt kín miệng hắn: “Nhỏ giọng chút, đừng làm cho đại tỷ ngươi nghe được.” Nói rồi, nhìn nhìn nhà bếp một cái, lôi kéo Nguyễn Tuấn đi đến dưới cây đào.

Không nghĩ tới, lúc Lữ thị và Nguyễn Tuấn nói chuyện, Nguyễn Ninh đang chuyên chú nấu cháo, lỗ tai khẽ nhúc nhích.

Nàng giảm lửa dưới bệ bếp, nhàn nhạt giương mắt nhìn về phía cây đào, ánh mắt dừng lại trên môi Lữ thị cùng Nguyễn Tuấn.

Nguyễn Tuấn hít sâu một hơi, lấy tay Lữ thị ra, thấp giọng nói: “Tình huống hiện tại đại tỷ, không phải giống lão đạo sĩ nói a.”

Sáng nay rơi xuống nước, thiếu chút nữa muốn mạng đại tỷ, sau đó đại tỷ được Liễu đại ca cứu giúp, đại nạn không chết tỉnh lại liền không ngốc.

Ánh mắt Lữ thị cúp xuống nói: “Ngươi cũng biết, mẹ là con gái tú tài, từ nhỏ đọc đủ thơ sách, không tin quái lực loạn thần. Cho nên, ngay từ đầu, mẹ không tin lời lão đạo sĩ nói.

Nhưng sau này, đại tỷ ngươi được 6 tuổi, sẽ thường xuyên nói nằm mơ nói một ít chuyện chúng ta nghe không hiểu, hiện giờ, bệnh ngốc của đại tỷ ngươi thật sự ở trước 18 tuổi thì khỏi, còn trở nên rất lợi hại, cùng trước kia rất khác nhau.

Ta thấy đại tỷ ngươi nấu cơm quen thuộc như thế, cho rằng đại tỷ ngươi bị cô hồn nhập thân, nhưng mới vừa rồi nhìn thấy đại tỷ ngươi làm những động tác nhỏ quen thuộc trước đây, ta lập tức đánh mất ý tưởng hoang đường này. A Tuấn, nàng chính là đại tỷ ngươi.”

Nguyễn Tuấn thật đúng là không nghĩ tới, mẫu thân nhà mình trong lòng cư nhiên có nhiều ý tưởng như vậy, hiện tại nghe lời này của nàng, nghiêm túc gật đầu: “Nàng vốn dĩ chính là đại tỷ của con, trước kia là, hiện tại cũng là. Mẹ, chúng ta không thể suy nghĩ miên man, chính mình dọa chính mình, đại tỷ chính là đại tỷ, sẽ không thay đổi.”

Hốc mắt Lữ thị ửng đỏ gật đầu: “ Ừ, đúng vậy, nàng chính là Ninh Nhi. A Tuấn, mẹ hôm nay nói cùng ngươi, trừ nói với Nhị ca ngươi, ai cũng không được nói, đối với thanh danh của đại tỷ ngươi không tốt.”

Nguyễn Tuấn nghiêm túc gật đầu: “ Vâng.”

Nhà bếp, Nguyễn Ninh thu lại ánh mắt, khóe miệng hơi hơi cong lên.

Thấy cháo đã sền sệt, nàng múc cháo ra để vào một cái bát to cỡ trung, rửa nồi sạch sẽ, đổ nước nấu sôi, thả mã lan đầu vào trong nồi ninh nhừ, để ráo hơi nước, lại cắt nát dùng muối trộn rau.

Nguyễn Ninh nếm một miếng, chép chép miệng, tuy rằng mã lan đầu này tươi lại không ô nhiễm, nhưng gia vị thiếu, hương vị chỉ có thể tạm chấp nhận.