Chương 25: Thẳng thắn

Mang cháo cùng đồ ăn lên bàn, Nguyễn Ninh hướng ra bên ngoài gọi lớn: “Mẹ, A Tuấn, có thể ăn cơm.”

Dưới cây đào Lữ thị cùng Nguyễn Tuấn lập tức đáp lời, đi tới.

Nguyễn Ninh múc một bát cháo kèm với một chút mã lan đầu, đi ra khỏi phòng, nói với hai người Lữ thị đang đi tới: “Mẹ, con mang cho A Thư một bát trước, người cùng A Tuấn ăn trước, không cần chờ con.”

Nói xong, không đợi hai người Lữ thị phản ứng, liền bưng bát đến phòng của Nguyễn Thư, Lữ thị và Nguyễn Tuấn bốn mắt nhìn bóng lưng nàng, lúc này mới cùng vào phòng, nhìn cháo cùng đồ ăn trên bàn, hai người hai mắt sáng ngời.

Lúc Nguyễn Ninh đi vào phòng Nguyễn Thư, vừa vào cửa nhìn thấy Nguyễn Thư nửa dựa vào trên giường cầm một quyển sách, đang xem.

Thiếu niên thân hình gầy guộc, ăn mặc áo xám đơn giản, đắp chăn màu xanh biển, mặt thanh tú xinh đẹp không có một chút sắc hồng nào, giống như một búp bê sứ nếu chạm vào sẽ vỡ nát.

Tuy rằng đã uống canh gà, ngủ một giấc, nhưng cơ thể Nguyễn Thư thân mình vẫn quá yếu, tay chân như cũ vẫn nhũn ra, không nên đi lại.

Nguyễn Ninh nhìn Nguyễn Thư như vậy, trong lòng có chút đau lòng.

Nguyễn Thư vừa nâng mắt, nhìn thấy Nguyễn Ninh đứng ở cửa, lập tức lộ ra vui mừng: “Đại tỷ, tỷ đã đến rồi.”

Hắn đặt sách xuống, muốn xuống giường, Nguyễn Ninh chạy nhanh tới vội vàng nói: “Ngươi đừng xuống dưới.”

Nguyễn Thư lập tức không động đậy, Nguyễn Ninh đi qua đặt bát ở đầu giường, đỡ Nguyễn Thư dựa tốt, rồi bưng chén cho hắn: “Ta nấu cháo, ngươi uống một ít.”

Tuy đã nghe nương nói qua đại tỷ không còn ngu ngốc nữa, tận mắt thấy trên mặt đại tỷ không biểu tình ngu dại như dĩ vãng, Nguyễn Thư từ đáy lòng cảm thấy vui vẻ, nhưng sau khi nghe Nguyễn Ninh nói, lại không nhịn được kinh ngạc: “Đại tỷ nấu cháo? Gạo từ đâu ra?”

Nguyễn Ninh gật đầu: “Đúng vậy, ta nấu, gạo là Liễu Triệt cho mượn.”

Nguyễn Thư dừng một chút, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ cười nhẹ, múc một thìa cháo trong bát cho vào miệng, sau khi nếm thử cẩn thận, hai mắt sáng lên: “Thật ngon, thật là thơm.”

Nguyễn Ninh nói: “Ăn ngon liền ăn nhiều một chút, ta nấu rất nhiều. Ăn xong chỉ cần đặt bát lên bàn, lát nữa ta lại đây lấy.” Nàng chuyển ánh mắt, thấy quyển sách của Nguyễn Thư đặt ở một bên, hơi dừng lại.

Chỉ thấy tên sách viết sáu chữ 《 Luật lệ Vương triều Đại Dận》 .

Nguyễn Ninh ánh mắt khẽ động, hỏi Nguyễn Thư: “Có thể cho ta mượn quyển sách này xem một chút không?” Quyển sách này có thể trợ giúp nàng hiểu biết quy tắc của vương triều này.

Nguyễn Thư sửng sốt hai giây, mới hiểu được Nguyễn Ninh nói chính là sách của mình, lập tức cười ôn hòa nói: “Đại tỷ muốn nhìn cứ cầm đi, sách này vốn dĩ chính là cha trước kia mua cho chúng ta cùng nhau xem, chỉ là đại tỷ không biết chữ, trước kia nương đã dạy đại tỷ chữ, nhưng đại tỷ một chữ cũng không nhớ kỹ.”

Nguyễn Ninh cầm lấy sách, đạm nhiên nói: “Lần này rơi xuống nước, ta bỗng nhiên phát hiện mình có thể biết, có lẽ là quỷ môn quan đi một chuyến, ngoài ý muốn kích phát ký ức bị chôn giấu, nhớ lại những chữ nương đã dạy.”

Nguyễn Thư nghe vậy vui vẻ: “ Vậy thật tốt quá.”

Hắn cũng không hoài nghi Nguyễn Ninh, lập tức buông bát đã đi xuống giường, nhưng vì chân mềm, vừa chạm đất thiếu chút nữa té ngã, Nguyễn Ninh vội vàng đỡ hắn, Nguyễn Thư lại bất chấp cơ thể mình mình, ngồi xổm xuống từ dưới gậm giường lôi ra một cái rương gỗ, nói với Nguyễn Ninh: “Nơi này đều là sách cha mua cho chúng ta, A Tuấn không có hứng thú đọc sách, đọc qua một lần liền không đọc nữa. Cho nên những cuốn sách này đều được đặt ở đây, được đệ cẩn thận trân trọng.

Hiện giờ đại tỷ đã biết chữ, vừa lúc có thể cầm hết nhìn xem, có chỗ nào không hiểu đại tỷ có thể tới hỏi đệ.

Những cuốn sách này là do cha dành dụm mấy năm nay mua cho chúng ta, nguyên bản định bán sách để kiếm chút tiền lo cho gia đình nhưng nương tôi không cho phép.”

Thế giới này nam tôn nữ ti, trong thôn mặt đều không có nữ tử nhà ai học chữ, tất cả đều là nam tử đọc sách.

Nhưng Nguyễn gia không giống vậy, Lữ thị vốn chính là con gái tú tài, từ nhỏ đọc thơ đọc sách, lúc Nguyễn Tiêu 11-12 tuổi, nàng đã đọc sách hai năm.

Cho nên, trẻ con trong nhà, bất luận nam hay nữ, phu thê hai người đều dụng tâm dạy dỗ, đọc sách biết chữ là cần thiết.

Đỡ Nguyễn Thư trở lại dựa trên giường, Nguyễn Ninh cầm lên rương gỗ và cuốn 《 Luật lệ vương triều Đại Dận 》kia lên, nói với Nguyễn Thư: “Ta đây cầm hết sách đi nhìn, ngươi hảo hảo uống cháo, lát nữa ta lại đây lấy bát.”

Dứt lời, nàng ôm rương gỗ đi ra ngoài.

Nguyễn Thư tươi cười ôn hòa nhìn cửa nửa ngày, mới một lần nữa bưng bát lên ăn hết cháo.

Trước mang rương gỗ và sách để vào phòng mình, Nguyễn Ninh mới đi nhà chính ăn cơm, đi vào liền nhìn thấy Lữ thị cùng Nguyễn Tuấn ngồi ở bên cạnh bàn, đũa không nhúc nhích.

Biết bọn họ lại đang đợi mình, Nguyễn Ninh đáy lòng khẽ động, nhấc chân đi vào.

Thấy Nguyễn Ninh đã trở lại, hai người Lữ thị mới bắt đầu động đũa, một ngụm cháo vào miệng, mắt hai người Lữ thị đều sáng.

“Ăn ngon quá.” Nguyễn Tuấn khó hiểu nói: “Rõ ràng đều là cháo, vì sao đại tỷ làm so với đệ lại ăn ngon vậy?”

Lữ thị nuốt một miếng mã lan đầu, nói một câu: “Rau dại cũng so với ngươi làm ăn ngon hơn, mỗi lần ngươi đều là hầm loạn.”

Chủng loại rau dại nhiều, mỗi lần Nguyễn Tuấn đều không phân loại, rửa sạch sẽ liền ném vào nồi nấu.

Nguyễn Tuấn: “……”

Nguyễn Ninh nhìn Nguyễn Tuấn một cái: “Ngươi nấu cháo như thế nào?”

Nguyễn Tuấn không cần nghĩ ngợi trả lời: “Rửa sạch rồi cho vào nồi đun lửa lớn.”

Nguyễn Ninh: “Nước nấu gạo còn nửa sống nửa chín có phải hay không?”

Nguyễn Tuấn yên lặng cúi đầu.

Lữ thị lại cắm một câu: “Không ngừng nửa sống nửa chín, còn nhão.”

Nguyễn Tuấn: “……” Nương, ngươi còn không biết xấu hổ nói ta, ngươi so với ta nấu càng tệ hơn

Đương nhiên, lời này hắn không dám nói ra, nếu không nương sẽ ủy khuất khóc lóc nói hắn ghét bỏ nàng.

Nguyễn Ninh ăn ba bát cháo mới buông bát, sau đó ho nhẹ một tiếng, nói với Lữ thị cùng Nguyễn Tuấn: “Nương, A Tuấn, có chuyện con phải thẳng thắn với hai người.”