Chương 23: Con gái thật là quá hung

Bà lão nhìn bóng lưng của nàng hậm hực vỗ ngực: “Làm ta sợ muốn chết, con gái ngốc Nguyễn gia này sức lực sao lại lớn như vậy, múc nước mà dùng lu nước, hù chết người nga! Di? Từ từ, không đúng, mới vừa rồi thật là Nguyễn Ninh sao? Sao lại đẹp thế?”

Bà lão kinh ngạc chạy lên phía trước, nhìn bóng lưng Nguyễn Ninh mấy lần rồi lớn tiếng kêu: "Chỉ có con bé ngốc Nguyễn gia mới có khí lực lớn như vậy, hơn nữa bóng dáng cũng giống con bé ngốc kia, nữ nhân đẹp như hồ ly tinh kia thật là Nguyễn Ninh, ông trời của ta nha! Đứa ngốc Nguyễn gia ăn tiên đan diệu dược gì, sau khi rơi xuống nước lại trở nên xinh đẹp như vậy!”

Kêu xong, bà lão chạy ra đồng, định nói tin tức này cho những người khác.

Nguyễn Ninh ôm lu nước đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của dân làng trở về Nguyễn gia, còn chưa tiến vào sân đã nhìn thấy Lữ thị cùng Nguyễn Tuấn đứng cửa nhón chân mong chờ, thấy nàng đã trở lại, lập tức đón lấy.

Thấy một số trẻ em và người lớn trong thôn cách đó không xa theo phía sau Nguyễn Ninh, đối với Nguyễn Ninh chỉ chỉ trỏ trỏ nghị luận, sắc mặt Lữ thị trầm xuống, nhưng từ trước đến nay nàng ôn hòa cũng sẽ không dùng những lời cay nghiệt đuổi người.

Nguyễn Tuấn trực tiếp hơn rất nhiều, nhặt một hòn đá ném về phía những người đó: “Ai dám nói nói bậy về đại tỷ của ta, ta liền đánh người đó, lăn!”

Nhưng những người đó một chút cũng không sợ, cho rằng Nguyễn Tuấn không dám đánh người, thậm chí còn cười nhạo hắn là hổ giấy.

Nguyễn Ninh híp mắt, trong mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, giơ chân phải đá một hòn đá bay ra ngoài.

Vưu!

Hòn đá bay ra như một mũi tên nhọn, đâm thẳng vào một cây dày 10cm trực tiếp bắn thủng, phụt một tiếng lại bắn vào mặt đất phía sau cái cây, tạo ra một cái hố nhỏ, cục đá hoàn toàn hoàn toàn đi vào hố, không thấy bóng dáng đâu.

Răng rắc một tiếng, cây kia đứt gãy ngã xuống trên mặt đất.

Tiếng cười nhạo đột nhiên im bặt, các thôn dân sợ tới mức mức suýt chút nữa bay mất hồn, đặc biệt là mấy đứa trẻ con, trực tiếp nằm liệt trên mặt đất khóc lớn hai tiếng, tè ra quần rồi chạy biến, mấy người lớn còn lại cũng bừng tỉnh sau đó nhanh chân chạy.

Sức mạnh răn đe này, chuẩn cmnr!

Nguyễn Ninh lạnh mặt ôm lu nước đi vào sân, sau lưng Nguyễn Tuấn dùng ánh mắt cực kỳ sáng ngời nhìn Nguyễn Ninh, bốn chữ sùng bái hâm mộ to, hoàn chỉnh viết trên mặt.

Về phần Lữ thị nhìn bóng lưng Nguyễn Ninh, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Sau khi nữ nhi hết ngốc thật là quá hung, nhìn những người kia bị doạ sợ, e rằng không bao lâu nữa hung danh của nữ nhi sẽ lại truyền khắp thôn.

Ngày sau tìm nhà chồng sẽ càng khó khăn hơn, Liễu Triệt biết nữ nhi hung hãn có thể nghĩ nhiều hay không?

Nguyễn Ninh không biết tâm tư của Lữ thị, sau khi vào nhà bếp cất lu nước, nàng liền lấy bao gạo ra, múc một chén.

Nguyễn Tuấn cùng Lữ thị vừa đi vào nhìn thấy một màn này, sắc mặt đại biến, Nguyễn Tuấn kêu lên: “Tỷ, tỷ làm cái gì vậy? Gạo này không thể lấy ra chơi nha!”

Nguyễn Tuấn nói như vậy, vì Nguyễn Ninh trước kia không ít lần làm loại chuyện này

Khi đó Nguyễn Ninh vốn muốn học nấu cơm nấu ăn phụ giúp trong nhà, nhưng nàng một khi đυ.ng tới gạo và mì liền biến thành chơi đùa, bày bừa khắp nhà bếp, nồi sắt to bị nàng vặn thành hai nửa, suýt nữa đốt cháy phòng bếp. Cho nên, sau này bọn họ không cho Nguyễn Ninh xuống bếp

Hiện giờ nhìn thấy Nguyễn Ninh múc gạo, Nguyễn Tuấn lập tức hoảng sợ, trong nhà chỉ có chút lương thực này, hơn nữa còn đi mượn, nhưng không chịu được bị làm hỏng.

Nguyễn Tuấn nhào qua muốn đoạt gạo từ trong tay Nguyễn Ninh, Nguyễn Ninh nghiêng người tránh tay hắn, sau đó dùng tay còn lại túm lấy cổ áo hắn, nhấc hắn qua một bên như nhấc một con gà con, nhàn nhạt nói: “Đừng quấy rối, tỷ không phải chơi, muốn nấu cháo, mới vừa rồi ta không ăn no.”

Nguyễn Tuấn nghe vậy, lập tức nghĩ tới canh gà rừng vừa rồi, lập tức không nói. Đại tỷ chỉ uống một chút canh như thế khẳng định không ăn no, ăn không đủ no sẽ không thoải mái, lúc này lại làm ít thức ăn cũng được.

Nguyễn Tuấn là đệ đệ đau lòng tỷ tỷ vô cùng, chạy nhanh nói: “Đại tỷ, tỷ không biết nấu cơm, để cho ta làm đi.”

Nguyễn Ninh lắc đầu: “Ta tự làm.”

Nguyễn Tuấn còn muốn nói cái gì, Nguyễn Ninh lại là nói: “ Đốt lửa lên.”

Nguyễn Tuấn vốn dĩ muốn cự tuyệt, cũng không biết vì sao, vừa nghe mệnh lệnh Nguyễn Ninh, hắn không chịu khống chế theo bản năng lấy mồi lửa ra, đến bệ bếp nhóm lửa.

Chờ lửa đốt lên, Nguyễn Tuấn mới ảo não vỗ đầu: “Ta sao nghe lời như thế nhỉ?”

Lúc này Nguyễn Ninh rửa sạch nồi sắt, cho gạo đã vo sạch vào trong nồi, thêm một lượng nước thích hợp, xua xua tay với Nguyễn Tuấn xua tay: “Ngươi có thể đi ra ngoài.”

Nguyễn Tuấn đương nhiên không muốn, nếu đại tỷ đốt cháy nhà bếp thì làm sao bây giờ? Hắn đến ở lại phòng hoả.