Chương 1: Đại lão toàn năng hồn xuyên thành ngốc nữ có quái lực

Nguyễn Ninh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày cô xuyên qua.

Một giây trước, cô với bạn bè đang giới thiệu nghiên cứu mới của mình, giây tiếp theo, một trận động đất đã đè cô và những người bạn của mình dưới phòng thí nghiệm.

Vừa mở mắt, liền đến nông gia cổ đại này, mà bạn tốt chẳng biết đi đâu.

Thực trùng hợp chính là, cô hồn xuyên vào khối thân thể này, nguyên chủ cũng tên là Nguyễn Ninh, giống kiếp trước của cô 17 tuổi, cũng sinh vào ngày mồng sáu tháng sáu âm lịch.

Điều khác biệt duy nhất là kiếp trước cô sinh ra trong một gia đình giàu có, cha mẹ trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đối với cô không đánh thì mắng, hận không thể ép khô giá trị trên người cô.

Mà nguyên chủ so với cô hoàn toàn tương phản.

Nguyên chủ xuất thân trong một gia đình nông dân nghèo, nàng bẩm sinh đã ngu ngốc, chỉ số thông minh như đứa trẻ hai ba tuổi, nhưng lại có cha mẹ và hai người em trai hết mực yêu thương nàng.

Mà cô có thể hồn xuyên đến trên người nguyên chủ, là bởi vì nguyên chủ bị bọn nhỏ trong thôn dùng kẹo ngọt dụ ra bờ sông bắt cá, sau đó bị người từ phía sau đẩy xuống sông chết đuối.

“A!”

Một tiếng hét đột nhiên từ phòng ngoài truyền đến, cắt đứt suy nghĩ của Nguyễn Ninh, cô nhíu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng.

Thanh âm này là của mẹ nguyên chủ Lữ thị, có vẻ như bà ấy đã gặp phiền toái.

“Dương Đại Cẩu, ngươi vào nhà ta làm cái gì? Ngươi nhanh cút đi!”

Trong gian bếp chật hẹp, Lữ thị trừng đôi mắt đẹp hoảng sợ nhìn nam tử đột nhiên xông vào phòng bếp, sắc mặt tái nhợt đôi tay run rẩy cầm một cái muôi sắt che ở trước người.

Trước mặt nàng, là một người đàn ông trung niên xấu xí, toàn thân mùi rượu, hàm răng ố vàng, đúng là Dương Đại Cẩu tên du thủ du thực chơi bời lêu lổng thích đánh bạc chỉ biết ức hϊế͙p͙ người trong thôn.

Lữ thị vừa thấy người nam nhân này, liền sợ hãi đến toàn thân run rẩy.

Một năm trước trượng phu của nàng Nguyễn Tiêu vì kiếm tiền nuôi gia đình mà vào tiêu cục Trần gia làm việc, lần đầu tiên đi theo tiêu cục áp tiêu liền gặp gỡ sơn tặc, hàng hóa bị cướp, Nguyễn Tiêu cũng rơi xuống vách núi sống chết không rõ.

Không có trụ cột Nguyễn Tiêu bảo hộ, nàng yếu ớt và xinh đẹp đã bị một số người trong làng nhắm đến hai người con trai sợ nàng bị người khi dễ, vẫn luôn để con gái lớn đi theo bên người che chở nàng.

Con gái lớn tuy rằng ngu dại, nhưng lại có một thân quái lực, hễ có kẻ ngang ngược nào dám đến gần nàng, con gái lớn chính là thần bảo hộ của nàng, trực tiếp đem người đánh bay.

Nhưng hôm nay, con gái rơi xuống nước hôn mê bất tỉnh, hai con trai một đưa đi thôn bên cạnh tìm đại phu, một đứa đi lên núi đào rau dại, như thế nào cũng không nghĩ tới Dương Đại Cẩu sẽ đột nhiên xông vào nhà.

Nàng một nữ nhân yếu đuối, làm sao đối phó được Dương Đại Cẩu tên lưu manh vô lại này.

“Lạch cạch!” Dương Đại Cẩu vứt bầu rượu trên mặt đất, rơi vỡ thành từng mảnh, nhe răng cười để lộ một hàm răng ố vàng, phun ra mùi rượu nồng nặc, hướng lại gần Lữ thị: “Lữ thị, lão tử thích ngươi thật lâu, chồng ngươi đã chết, ngươi một người chống đỡ một năm, đã sớm tịch mịch khó nhịn đi, để lão tử tới đau thương ngươi thật tốt!”

Dứt lời, thân mình lôi thôi lao tới Lữ thị.

“A!!” Lữ thị sợ tới mức la lên một tiếng, nhắm mắt lại dùng sức vung mạnh chiếc muôi sắt về phía Dương Đại Cẩu.

Nhưng nàng rốt cuộc sức yếu, cho dù dốc hết sức cũng không có bao nhiêu lực, trước khi chiếc thìa sắt đánh trúng Dương Đại Cẩu đã bị hắn một tay bắt lấy, dùng sức một cái liền cướp được muôi sắt ném qua một bên, sau đó cười dâʍ đãиɠ nhào qua Lữ thị.

Lữ thị sợ tới mức sắc mặt trắng bệch trốn tránh, Dương Đại Cẩu ở phía sau cười đuổi theo, không đầy một lát, Lữ thị đã bị dồn tới một góc.

Đôi tay nàng vây quanh thân mình, tư thế bảo vệ, khuôn mặt tái nhợt và mềm mại tràn đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng.

“Ngươi không được lại đây, hai con trai ta rất nhanh sẽ trở về, bọn chúng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Chẳng lẽ hôm nay nàng thật sự phải bị Dương Đại Cẩu tên súc sinh này làm nhục sao?

Không!

Nàng thà chết chứ không chịu khuất phục!

Lữ thị đáy mắt hiện lên một tia kiên quyết.

“Không buông tha thì không buông tha, chờ lão tử ngủ với ngươi xong, ngươi phải gả cho lão tử, đến lúc đó lão tử chính là cha kế bọn chúng, bọn chúng dám đối phó lão tử chính là bất hiếu, ha ha!”

Trong miệng Dương Đại Cẩu nói ô ngôn uế ngữ gấp không chờ nổi cởi bỏ lưng quần nhào tới Lữ thị.