Chương 18: Chuyện nhà chúng ta

Chờ Nguyễn Tuấn bưng canh gà lên bàn, nàng nhìn hai chiếc lông gà nhỏ xíu vẫn còn nổi lềnh bềnh trong bát to, canh gà còn tản ra mùi tanh, nàng liền: “……”

Lúc trước xem Nguyễn Tuấn động tác nhổ lông gà sạch sẽ lưu loát, nàng còn tưởng rằng hắn thật sự biết hầm canh, nhưng không nghĩ tới hầm canh cư nhiên là cái dạng này, hương vị này chỉ ngửi đã thấy rất không tốt, thịt gà liếc mắt một cái đã thấy không hầm nhừ, khẳng định không gặm được, nhưng bụng lại thật sự đói đến hoảng.

Sớm biết vậy nàng liền tự mình nấu! Đều do nguyên chủ, ký ức quá kém mà, khả năng nấu nướng của người trong nhà như thế nào cũng không nhớ, chỉ biết ăn.

Lữ thị múc cho Nguyễn Thư chén canh gà quay về, thấy Nguyễn Ninh nhìn canh gà đũa không động đậy, liền đi qua, ngồi xuống, cầm đũa gắp năm khối thịt gà bỏ vào trong bát Nguyễn Ninh, lại múc hai muỗng canh, bát lớn liền đầy, cười nói: “Ninh Nhi, ngươi mau ăn.”

Gà rừng này cũng tầm hai ba cân, bỏ lông gà và nội tạng, còn hai cân, bị Nguyễn Tuấn chặt thành từng miếng hầm.

Nhưng đao pháp của Nguyễn Tuấn không tốt, miếng gà chặt ra rất lớn, một con gà rừng chặt thành mười mấy khối, gắp cho Nguyễn Ninh một ít, lại cho Nguyễn Thư một bát, còn lại một chút cho Liễu Triệt, cũng chỉ dư lại một chút canh gà cùng hai miếng thịt gà.

Nguyễn Ninh trầm mặc, dưới ánh mắt mong đợi của Nguyễn Tuấn cùng Lữ thị, vẫn cúi đầu húp một ngụm canh, lúc này mới phát hiện canh gà không có muối cũng không có gia vị. Mùi tanh ở trong miệng khuếch tán, nội tâm Nguyễn Ninh khó nói nên lời.

Mới vừa rồi uống thuốc đắng, vị thuốc còn chưa tan đi, hiện tại lại ăn canh gà không muối vị tràn đầy mùi tanh, Nguyễn Ninh thật sự rất muốn đem gà rừng hâm lại.

Nhưng vừa nâng mắt thấy Nguyễn Tuấn và Lữ thị cười tủm tỉm nhìn mình, còn thúc giục mình nhanh ăn nhiều một chút, Nguyễn Ninh liền: “……”

Sau một lúc lâu im lặng, nàng cầm lấy đũa gắp cho Lữ thị cùng Nguyễn Tuấn một người hai miếng thịt gà, mình lưu một miếng, lại mặt vô biểu tình một ngụm uống hết canh gà, dùng sức gặm sạch sẽ miếng thịt gà không hầm kĩ kia, dùng sức nuốt xuống, Nguyễn Ninh buông chén nói: “ Con ăn no. Còn lại mọi người ăn.”

Nguyễn Tuấn nhăn chặt mày: “Tỷ, tỷ ăn quá ít, thịt gà này……”

“ Mọi người ăn!” Giọng Nguyễn Ninh trầm hai độ, mang theo uy nghiêm không dung kháng cự.

Nguyễn Tuấn và Lữ thị sửng sốt, bọn họ lần đầu nhìn thấy Nguyễn Ninh lạnh nhạt như vậy, cổ không khỏi rụt lại, nhưng Nguyễn Tuấn vẫn nhấp môi: “Tỷ, đệ biết mình nấu khó ăn, nhưng trước kia tỷ vẫn ăn rất nhiều mà, không để ý, hôm nay sao lại ăn ít như vậy?”

Nguyễn Ninh nhướng mày: “ Hoá ra ngươi biết mình nấu khó ăn nha?”

Nguyễn Tuấn sắc mặt 囧 囧, nói: “ Mẹ nấu còn khó ăn hơn đệ.”

Nguyễn Ninh: “ Mẹ làm sao có thể nấu khó ăn hơn ngươi được?” Lữ thị vừa thấy chính là người mẹ tốt.

Lữ thị mặt đỏ cúi đầu: “……” không biết giải thích như thế nào với cô con gái không còn ngốc nữa.

Nguyễn Tuấn nhìn Nguyễn Ninh: “Tỷ, tỷ không nhớ một chút nào phải không?”

Nguyễn Ninh: “Ta chỉ nhớ rõ các người là người nhà của ta, mặt khác đều không nhớ rõ, cho nên các người phải nói rõ với ta mới được, bằng không ta cái gì cũng không biết.”

Nguyễn Tuấn hiểu rất rõ tính hay quên của tỷ mình nên cũng không nghĩ nhiều, vội hỏi: “ Sau khi chúng ta nói cho tỷ, đại tỷ sẽ quay đầu liền quên hả?”

“Sẽ không.”

Nguyễn Tuấn cùng Lữ thị nghe vậy vô cùng vui mừng, Nguyễn Tuấn vội vàng nói: “ Đệ đây liền nói rõ với đại tỷ chuyện nhà chúng ta……”

Lữ thị trừng mắt nhìn Nguyễn Tuấn một cái: “Ngươi câm miệng, mẹ nói.” Con gái thật vất vả không ngốc, còn không quên nữa, đây không phải cơ hội để người làm mẹ thể hiện hay sao? Tiểu tử thúi không có ánh mắt.

Nguyễn Tuấn lần đầu tiên nhìn thấy mẹ ruột nhà mình như thế, sợ tới mức ngậm miệng.

Lữ thị cũng không rảnh uống canh gà, há miệng nói chuyện với Nguyễn Ninh, Nguyễn Ninh lại nói: “ Mẹ, người và A Tuấn trước uống canh gà đi, bằng không chờ các người nói xong canh gà sẽ lạnh.” Lạnh sẽ càng khó uống.

Lữ thị nghe vậy, nhanh nhẹn uống hết canh gà, thịt gà cũng ăn sạch sẽ, sau đó để Nguyễn Tuấn thu dọn bát đũa, bản thân lôi kéo Nguyễn Ninh đi phòng nàng.

Nguyễn Tuấn bị bỏ lại: “……”

Hắn làm thính giả không được sao?

Trong phòng, Lữ thị lôi kéo tay Nguyễn Ninh ôn nhu nói: “Ninh Nhi, Nguyễn gia chúng ta không phải là người bản thổ của Thôn Dương Liễu, mà từ Thanh Vân phủ thành chạy tới nơi này. Mười tám năm trước, Thanh Vân phủ thành đã xảy ra nạn hạn hán trăm năm mới thấy, bá tánh đổi con cho nhau ăn, dân chúng lầm than, khắp nơi chạy nạn, ta và cha ngươi đang lẩn trốn trên đường thì quen nhau, lúc ấy mẹ thất lạc người nhà, bị giặc cỏ truy bắt, là cha ngươi cứu mẹ, vì cứu mẹ, cha ngươi cũng thất lạc với người nhà, chúng ta vòng đi vòng lại nhiều lần trải qua ngàn ngày đi tới Lê An phủ thành, lại may mắn tới được Thôn Dương Liễu an thân, lúc sau thành thân……”

Sau khi thành thân, Nguyễn Tiêu vốn định nỗ lực kiếm chút bạc làm lộ phí, cùng Lữ thị quay về Thanh Vân phủ thành tìm người nhà, nhưng không bao lâu, bên ngoài liền truyền đến Thanh Vân phủ thành sau nạn hạn hán lại trải qua một hồi thủy tai, toàn bộ Thanh Vân phủ thành đều bị ngập lụt, mà trùng hợp lúc này Lữ thị hoài thai, Nguyễn Tiêu không có cách nào đi Thanh Vân phủ thành, chỉ có thể tìm người hỏi thăm tin tức người nhà, nhưng không có một chút tin tức nào, chỉ biết Thanh Vân phủ thành biến thành thủy thành, đã chết rất nhiều người, thôn Nguyễn gia cũng không còn.

Không lâu Lữ thị sinh hạ Nguyễn Ninh, chờ Nguyễn Ninh lớn được một tuổi rưỡi mới phát hiện Nguyễn Ninh không thể đứng thẳng và nói chuyện, khác với hài tử bình thường, đi khám đại phu mới biết được Nguyễn Ninh bệnh ngu dại.

Phu thê hai người chịu đả kích to lớn, khắp nơi tìm thầy trị bệnh, lộ phí dùng hết, không tìm được phương pháp trị liệu cho Nguyễn Ninh, bất đắc dĩ đành phải quay về Thôn Dương Liễu.

Trở về không bao lâu, Lữ thị lại mang thai, vốn tưởng sẽ sinh hạ một hài tử khỏe mạnh, nhưng không nghĩ tới Lữ thị ngoài ý muốn té ngã sinh non, sinh hạ con thứ hai Nguyễn Thư, Nguyễn Thư bởi vì sinh non bệnh tật ốm yếu, phu thê hai người lao lực ngàn ngày mới nuôi sống Nguyễn Thư.

Ba năm sau, Lữ thị lại lần nữa sinh hạ con trai nhỏ Nguyễn Tuấn, lần này sinh sản bị thương thân mình, Lữ thị không thể mang thai nữa……