Chương 19: Không thể nói

Lữ thị nói chuyện mấy năm nay phát sinh của Nguyễn gia, chuyện người thôn Dương Liễu, bao gồm cả chuyện những người thân thất lạc nhiều năm đều nhất nhất nói cho Nguyễn Ninh nghe.

Nguyễn Ninh thấy Lữ thị nói đến miệng khô lưỡi khô, liền đứng dậy đổ một ly nước ấm cho nàng, Lữ thị vui vẻ tiếp nhận tới uống, sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn Nguyễn Ninh: “Ninh Nhi, mẹ vừa rồi nói ngươi nhớ kỹ bao nhiêu?”

Những việc này, nàng cùng Nguyễn Tiêu trước kia thường xuyên nói cho mấy hài tử nghe, mỗi lần nói xong, chỉ có Nguyễn Tuấn cùng Nguyễn Thư nhớ rõ, Nguyễn Ninh quay đầu lại liền quên không còn một mảnh, nhưng bọn họ như cũ không chê phiền nói cho nữ nhi những việc này, ngóng trông nữ nhi có thể nhớ kỹ một chút, nhưng nữ nhi vẫn không nhớ được gì.

Nguyễn Ninh bình tĩnh nói: “Đều nhớ kỹ.” Nàng chẳng những có thể nhớ kỹ, còn có thể đem Lữ thị nói nội dung đọc làu làu, đây là bản lĩnh nghịch thiên kiếp trước trời cao ban cho nàng.

Ký ức siêu quần!

Lữ thị mắt đẹp sáng ngời: “Thật sự? Vậy ngươi nói xem, thân nhân thất lạc của mẹ có những ai?”

Nguyễn Ninh kiên nhẫn trả lời: “Ông ngoại cùng cữu cữu, bọn họ đều là tú tài.”

Lữ thị kích động vỗ đùi: “Đúng đúng đúng, trước kia mẹ đã nói với ngươi rất nhiều lần, ngươi chưa bao giờ nhớ, lần này ngươi thật sự nhớ kỹ, thật tốt quá thật tốt quá!”

Nhìn thấy Lữ thị vì nữ nhi có thể nhớ kỹ một chút việc liền kích động cao hứng, trái tim lạnh giá của Nguyễn Ninh bị cái gì đó làm ấm một chút.

Kiếp trước nàng và nguyên chủ giống nhau cũng là một tuổi nửa không thể đứng thẳng cũng không nói được, mãi đến 4 tuổi nàng mới có thể đi bình thường đi nói chuyện bình thường, sau đó còn có bản lĩnh xem qua là nhớ vừa học liền biết.

Nhưng mẹ lại không vui vẻ chút nào, đơn giản vì cô là nữ, còn nói bản lĩnh bực này vốn nên thuộc về em trai, là cô đoạt phúc vận của em trai.

Mẹ đem cô nhốt ở chuồng chó cùng cho ngủ, ăn cơm thừa mặc quần áo rách, rõ ràng là hào môn thế gia, cái gì cũng không thiếu, vậy mà một chút đồ tốt đều không muốn cho cô.

Cùng Lữ thị so sánh với, mẹ kiếp trước của nàng căn bản không xứng làm mẹ!

Mẹ con hai người đang nói chuyện, ngoài phòng bỗng nhiên vang lên thanh âm Nguyễn Tuấn.

“Thôn trưởng bá bá, Liễu đại ca, các người tới, mời vào!”

Lữ thị lập tức đứng dậy: “Thôn trưởng và A Triệt tới, chắc là tới nói chuyện Dương Đại Cẩu cùng Liễu Xuân Hoa, Ninh Nhi, ngươi có muốn đi cùng mẹ hay không.”

Nguyễn Ninh gật đầu, đứng dậy đi theo Lữ thị ra khỏi phòng.

Hai người đi vào nhà chính, liền thấy Nguyễn Tuấn đã tiếp đón Liễu Triệt cùng Dương Kỳ ngồi xuống, rót một ly nước ấm cho mỗi người.

Thấy Lữ thị cùng Nguyễn Ninh đi vào, Dương Kỳ đang muốn nói chuyện, vừa nâng mắt đa thấy mặt Nguyễn Ninh, cả người sửng sốt.

Liễu Triệt cũng sửng sốt, mày kiếm hắn nhíu lại nhìn Nguyễn Ninh: “Ninh muội muội?”

“Ninh nha đầu?” Dương Kỳ kinh ngạc hô lên, từ chỗ ngồi đứng lên, chỉ vào Nguyễn Ninh: “Đứa nhỏ này là Ninh nha đầu?”

Đừng trách hắn kinh ngạc như vậy, thật sự vì Nguyễn Ninh trước mắt quá đẹp, mặt mày như họa, vóc dáng cao gầy, khí chất cao nhã, so với hình tượng lôi thôi trước kia quả thực khác nhau như trời với đất.

Trước kia Nguyễn Ninh dùng tóc che khuất mặt, người trong thôn đều cho rằng nàng xấu đến không thể gặp người, cho nên Dương Kỳ cũng luôn cho rằng Nguyễn Ninh lớn lên khó coi, lúc này nhìn thấy mỹ mạo này của Nguyễn Ninh, hắn có thể nhận ra được mới là lạ nha!

Lữ thị giải thích: “Thôn trưởng không cần kinh ngạc như vậy, nàng xác thật là Ninh Nhi.”

“Thật đúng là Ninh nha đầu hả, nàng trước kia sao lại……” Dương Kỳ đang nói đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Lữ thị nói: “Đệ muội là cố ý?”

Lữ thị gật gật đầu: “Chúng ta cũng không còn biện pháp.”

Dương Kỳ vuốt bộ râu đen rậm rạp: “Ta hiểu, các ngươi cũng vì muốn tốt cho Ninh nha đầu. Nhưng ta thật không ngờ, Ninh nha đầu hoá ra lại đẹp như vậy, so tiểu thư khuê các trên phủ thành còn đẹp hơn, Liễu Triệt ngươi nói có phải hay không?”

Ánh mắt Liễu Triệt thâm trầm, không hề chớp mắt nhìn Nguyễn Ninh, trong đầu không tự giác hiện lên hình ảnh Nguyễn Ninh 4 tuổi lần đầu tiên lộ ra tươi cười xán lạn thiên chân với hắn, gọi Triệt ca ca, khóe miệng muốn áp cũng không áp được cong lên, nghe thấy Dương Kỳ hỏi chuyện, liền gật đầu đáp vâng, xem như đồng ý với lời của Dương Kỳ.

Dương Kỳ kỳ quái nhìn Liễu Triệt liếc mắt một cái: “Ninh nha đầu là đại khuê nữ, không phải tiểu muội muội mà ngươi trước kia nhận thức, ngươi đừng thẳng tắp nhìn chằm chằm người ta như vậy, không biết còn tưởng rằng ngươi đang âm mưu gì đó?”

Những lời này rất thẳng thắn, nếu là người bình thường nhất định sẽ đỏ mặt xấu hổ.

Nhưng Nguyễn Ninh và Liễu Triệt đều không phải người bình thường, không bị lời nàycủa Dương Kỳ ảnh hưởng chút nào. Vẻ mặt Nguyễn Ninh bình tĩnh không nói gì như cũ, Liễu Triệt thấy nàng bình tĩnh như vậy không chịu ảnh hưởng, đáy mắt hiện lên ý cười, thu hồi ánh mắt từ trên người nàng, nhìn về phía Dương Kỳ nói: “Ngài suy nghĩ nhiều, nhìn thấy bộ dáng Ninh muội muội hiện giờ cháu chỉ nghĩ tới một ít việc trước kia mà thôi.”

Dương Kỳ tò mò: “Chuyện gì?”

Liễu Triệt đạm cười: “Không thể nói.”