Chương 16: Tỷ, tỷ tin tưởng đệ có thể hộ ngươi?

“Bởi vì khuôn mặt ngươi….” Lữ thị còn chưa nói xong, chợt nghĩ tới con gái hôm nay cùng trước kia không giống nhau, câu nói kế tiếp cũng không nói tiếp, chỉ thở dài: “Ngươi trước mang thau tắm vào đi, rồi cùng mẹ đi nhà bếp.”

Nói xong, Lữ thị xoay người liền đi.

Nguyễn Ninh nhìn bóng nàng một cái, mang thau tắm vào phòng, lúc sau đi theo Lữ thị đến nhà bếp, đi vào, liền thấy Nguyễn Tuấn đang dùng nước ấm làm lông gà rừng, động tác của hắn nhanh nhẹn, tựa hồ đã thành thói quen.

Nguyễn Ninh dừng một chút, thầm nghĩ, tiểu tử mười một tuổi này thật là hiểu chuyện cũng thực có khả năng.

Nguyễn Tuấn đang cố gắng nhổ mao, chợt cảm giác có người vào, vừa ngẩng đầu nhìn thấy người đến là Lữ thị, phía sau đi theo Nguyễn Ninh, nhìn thấy mặt Nguyễn Ninh, hắn sửng sốt, kinh ngạc nói: “Đại tỷ, sao tỷ lại chải tóc lên rồi?”

Nguyễn Ninh còn chưa kịp nói chuyện, Lữ thị chợt giữ chặt tay nàng, dẫn nàng đi theo mình đến bên cạnh lu nước, nói: “Ninh Nhi, mấy năm nay mẹ vẫn luôn cho ngươi chải tóc che kín khuôn mặt, chính ngươi cũng không biết khuôn mặt mình như thế nào, hiện tại ngươi xem thật kỹ đi.”

Nguyễn Ninh cúi đầu nhìn vào lu nước, lu nước còn có nửa lu nước trong vắt, cúi đầu, Nguyễn Ninh liền thấy được ảnh ngược của mình, nàng kinh ngạc sửng sốt.

Ảnh ngược trong nước là một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, mặt trứng ngỗng, mày lá liễu, mắt hoa đào, mũi cao môi đỏ, đẹp đến kinh người.

Nhưng để cho Nguyễn Ninh kinh ngạc không phải gương mặt này đẹp, mà là gương mặt này thế nhưng cùng khuôn mặt kiếp trước của nàng giống nhau như đúc!

Thanh âm của Lữ thị ở phía sau Nguyễn Ninh vang lên: “Ngoại hình của ngươi kết hợp tất cả ưu điểm của trên người ta và cha ngươi, từ nhỏ đã lớn lên thật xinh đẹp, so với mẹ còn đẹp hơn rất nhiều, thế đạo này đối vơi nữ nhân cực kỳ không công bằng, quá đẹp chỉ trêu chọc rất nhiều phiền toái.

Mẹ trước kia có cha ngươi che chở, hiện tại có các ngươi che chở mới có thể sống tốt, trong nhà có mẹ một người đẹp đã rất phiền toái, nếu để người biết, ngươi lớn lên so với mẹ càng đẹp mắt hơn, dù cho ngươi có sức lực, cũng không bảo hộ được chính mình.”

Nguyễn Ninh hoàn hồn, cân nhắc lời nói của Lữ thị , lập tức hiểu rõ ý tứ bên trong.

Nữ nhân xinh đẹp có thể mang đến chỗ tốt, lại cũng có thể mang đến mầm tai hoạ đếm không hết. Đặc biệt là ở xã hội hoàng quyền tối thượng này, nguyên chủ trước kia còn là một người ngốc, tuy rằng sức lực rất lớn, nhưng nếu nàng xinh đẹp thật sự truyền đi ra ngoài, nhất định có thể đưa tới khắp nơi chú ý, những người đó sợ rằng sẽ dốc hết sức để bắt được nàng, nàng quá hiểu rõ sức hấp dẫn của khuôn mặt này.

Kiếp trước, khuôn mặt này so với nữ minh tinh bình hoa hàng đầu chỉ hơn chứ không kém.

Nguyễn Ninh nháy mắt biểu dụng tâm lương khổ của Lữ thị, nói: “Con hiểu ý của mẹ, chỉ là dùng tóc che lấp quá phiền, con sẽ dùng biện pháp khác che dung mạo đi.”

Lữ thị thở ra một hơi: “Ngươi có chủ ý liền tốt, mẹ liền không quản nhiều.”

Dừng một chút, do dự lại nói: “Kỳ thật ngươi hiện giờ đã không ngốc, dung mạo lộ hẳn không có vấn đề gì.”

Trước kia bởi vì con gái ngu dại, sợ người khác nhìn thấy dung mạo con gái nảy sinh ý xấu, Lữ thị cố ý trang điểm con gái thật sự lôi thôi, dùng tóc che khuất dung mạo, làm mọi người không chú ý tới con gái, như vậy sẽ không ai chú ý dung mạo con gái.

Nhưng làm như vậy, hậu quả chính là con gái ở trong thôn thanh danh thật không tốt, người trong thôn nói tới con gái nàng đều là nghe thấy liền biến sắc, lời trong lời ngoài tràn đầy ghét bỏ.

Hiện giờ con gái không ngốc, cũng có thể bàn chuyện cưới hỏi, nếu lại cố ý làm cho lôi thôi lếch thếch, đối với nàng cực kỳ không tốt.

Nguyễn Tuấn nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, đại tỷ cứ việc trang điểm bản thân đến xinh đẹp như hoa, đệ đã trưởng thành, có thể bảo hộ đại tỷ.”

Lữ thị cười cười: “A Tuấn thật ngoan.”

Tâm Nguyễn Ninh cũng bị lời nói của Nguyễn Tuấn làm cho ấm áp, nàng có thể nghe được, lời này của Nguyễn Tuấn rất nghiêm túc, hắn thật sự sẽ toàn lực bảo hộ nàng.

Nguyễn Ninh nói: “ Tôt, về sau tỷ liền dựa ngươi bảo hộ.” Trong nháy mắt này, nàng nhìn gương mặt sang sảng tươi cười của Nguyễn Tuấn, trong lòng hạ quyết định.

Nguyễn Tuấn kích động: “Tỷ, tỷ tin tưởng đệ có thể hộ ngươi?”

Nguyễn Ninh: “Tin tưởng.” Bởi vì ta sẽ tự mình huấn luyện ngươi, làm ngươi có đủ thực lực bảo hộ ta.