Chương 15: Vì sao không thể để người nhìn thấy mặt con?

Cuối cùng là Lý đại phu thiện tâm, dùng thuốc viên độc môn của mình hạ sốt cho A Thư, sau lại đó tự mình trông A Thư cả đêm, A Thư mới không có việc gì.

Lần này A Thư đói ngất xỉu, Lữ thị sợ hắn giống lần trước phát sốt, hiện tại nhìn thấy hắn không sốt, nên cũng yên tâm.

“ Hừ……” Trên giường, Nguyễn Thư chợt phát ra tiếng rên khe khẽ.

Lữ thị vui vẻ, vội vàng xem qua đi, chỉ thấy Nguyễn Thư nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra.

“A Thư, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh.”

Nguyễn Thư mới vừa tỉnh lại, đáy mắt còn cực kỳ mơ hồ, nhìn thấy Lữ thị thì sửng sốt, thanh âm khàn khàn vô lực hỏi: “ Mẹ, con bị làm sao vậy?”

Hắn diện mạo giống Lữ thị, tuy là nam hài tử, nhưng lớn lên cực kỳ tú mỹ, hơn nữa bởi vì ốm yếu thường xuyên ở nhà không ra khỏi cửa, không phơi mình dưới mặt trời chói chang, làn da cũng cực kỳ trắng nõn, liếc mắt nhìn một cái, có loại cảm giác mỹ nhân yếu đuối.

Bởi vì dung mạo như vậy, Nguyễn Thư vừa đi đi ra ngoài, sẽ bị không ít người cười nhạo, nói hắn nương khí, nói hắn nam sinh nữ tướng.

Vừa mới bắt đầu, Nguyễn Thư sẽ rất để ý chuyện đó, sẽ phản bác, sẽ khổ sở, nhưng sau lại cảm nhận được người nhà quan tâm và chăm sóc, hắn chậm rãi không thèm để ý, đem trào phúng khó nghe đều làm lơ, chỉ sống cuộc sống của chính mình.

Lữ thị thấy thanh âm Nguyễn Thư nghẹn khàn đến lợi hại, xoay người đi đổ ly nước ấm cho hắn uống, nhìn con trai sắc mặt tái nhợt, trong mắt đều là đau lòng: “Ngươi đói hôn mê, ngươi biết không? Nếu không phải Liễu đại ca ngươi vừa lúc nhìn thấy ngươi té xỉu, mang ngươi mang về, ngươi có biết hậu quả không?

Ta biết ngươi thương tiếc đại tỷ ngươi, không đành lòng thấy nàng chịu đói, nhưng ngươi cũng không thể để mình bị đói nha! Ngươi cùng A Tuấn không giống nhau, thân thể ngươi không chịu được lăn lộn, ô ô……”

Lữ thị vừa nói, nước mắt nhịn không được rơi xuống, trong lòng khó chịu đến muốn mệnh.

Nguyễn Thư vừa thấy Lữ thị rơi lệ đáy lòng liền luống cuống, vội vàng nói: “Mẹ, người đừng khóc, con biết sai rồi, về sau con tuyệt không làm mình đói hôn mê.”

Lữ thị có được đảm bảo của hắn, lúc này mới không khóc nữa, lau sạch nước mắt cất cốc đi, rồi nói: “A Thư, mẹ nói cho người một tin tốt, đại tỷ ngươi hảo, ngươi cùng A Tuấn sau khi rời khỏi nhà không bao lâu, đại tỷ ngươi liền tỉnh, người cũng không ngốc nữa.”

Nguyễn Thư lộ ra thần sắc kích động: “Đại tỷ thật sự khỏe? Con đi xem đại tỷ.”

Hắn chống thân thể muốn xuống giường, Lữ thị vội vàng ấn hắn trở lại trên giường: “Không được đi, ngươi đói đến tay chân vô lực, đi đường cũng không đi được. Chờ A Tuấn hầm canh gà, ngươi ăn một chút khôi phục sức lực sau lại đi xem đại tỷ ngươi, không vội cái nhất thời này.”

“Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, mẹ đi trước nấu thuốc cho tỷ ngươi ngao dược.”

Khi đi tới cửa, Lữ thị dừng bước chân, bỗng nhiên nói một câu: “A Thư, mẹ chính là chết cũng sẽ không từ bỏ một ai trong ba người các tỷ đệ ngươi, ngươi cũng tuyệt không có thể từ bỏ mình, bằng không mẹ cùng đi với ngươi.”

Nói xong, Lữ thị cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.

Nguyễn Thư nằm ở trên giường, bên tai quanh quẩn lời nói Lữ thị, nước mắt lập tức không nhịn được tràn mi, hắn vội giơ tay che lại mắt mình, nghẹn ngào: “ Mẹ, thực xin lỗi, con sai rồi……”

Hắn bởi vì sinh non trời sinh thân thể yếu đuối, từ nhỏ đến lớn bệnh tật không ngừng, cần uống thuốc trường kỳ. Tiền trong nhà kiếm mấy năm nay đại bộ phận đều dùng cho hắn chữa bệnh cùng mua thuốc, phụ thân vì thế còn đi tiêu cục Trần gia ……

Phụ thân xảy ra chuyện, cũng là hắn gián tiếp làm hại.

Một năm nay, tình cảnh trong nhà càng thêm không xong, mà thân thể hắn cũng càng thêm yếu ớt, lần trước Lý đại phu trộm nói với mẹ, kỳ thật hắn có nghe trộm được, cũng biết mình sống không quá mười sáu tuổi, hiện tại hắn đã mười bốn tuổi……

Cho nên hắn nghĩ, nếu sống không được bao lâu, vậy đừng lại lãng phí lương thực, đồ ăn trộm lưu trữ đều nhường cho đại tỷ, đại tỷ ăn no liền có sức lực bảo hộ mẹ.

Trong nhà vốn dĩ đã nghèo đến không có gì ăn, cho nên hắn nghĩ mình chết đói, mẹ cũng sẽ không phát hiện mình là cố ý để bản thân đói chết, cũng sẽ không thương tâm như vậy đi?

Nhưng mới vừa nghe lời nói của mẹ, hắn mới phát hiện mình thật sự sai thái quá.

Lữ thị cho thuốc vào bình gốm xao qua, sau đó mới đi vào bếp, thấy Nguyễn Tuấn đã nấu xong một nồi nước to, để cho Nguyễn Tuấn xử lý gà rừng đồng thời chú ý lửa nấu thuốc, chính mình vào trong phòng cố hết sức ôm một cái thau tắm lớn đi ra, sau đó đi gõ cửa phòng Nguyễn Ninh.

“Ninh Nhi, ngươi mở cửa ra.”

Nguyễn Ninh sửa lại đầu tóc một lần nữa, đang nằm ở trên giường sắp xếp những ký ức vụn vặt nguyên chủ lưu lại lại trong đầu, chợt nghe thấy tiếng gọi, nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, đứng dậy xuống giường đi mở cửa, vừa mở ra liền nhìn thấy Lữ thị tươi cười nhu hòa đứng ở cửa, bên cạnh để một cái thau tắm lớn.

“Ta để A Tuấn nấu nước nóng cho ngươi tắm……” Lữ thị lời còn chưa nói xong liền phát hiện tóc trên trán Nguyễn Ninh bị chải lên, lộ ra một khuôn hoàn chỉnh, nàng lập tức vội vàng la lên: “Ngươi sao lại chải tóc lên, mau thả tóc xuống che mặt lại, đừng để cho người thấy được mặt ngươi.”

Mày liễu Nguyễn Ninh hơi chau: “Vì sao không thể để người nhìn thấy mặt con?”