Chương 142: Xử lý nước ô nhiễm

Ông chủ của Phúc Mãn Lâu lại không ngốc, nếu như không có mùi thơm đặc thù, hơn xa dưa hấu đen Nhật Bản, làm sao có thể ra cái giá trên trời hai trăm tệ một ký chứ.

“Ừm, ăn ngon thật, còn ngon hơn quả hôm kia hái trong ruộng. Phúc Oa, dưa này em trồng ra làm sao vậy? Thảo nào nghe ba mẹ nói, có thể bán giá tốt.” Lý Thanh Hà ít về nhà mẹ, đây là lần thứ hai về thôn sau khi Lý Thanh Vân bị thương, lần này đến cũng ăn dưa hấu trồng trong ruộng, tuy rằng mùi vị dưa hấu kia ngon, nhưng vẫn có chênh lệch với dưa hấu sản xuất từ trong không gian.

“Cứ trồng như bình thường thôi. Chẳng qua bên trong có dịch dinh dưỡng đặc thù do Viện Khoa học Nông nghiệp phối ra, thuần thiên nhiên vô hại, chính là chi phí tương đối cao, do đó không bán giá cao không được. Em cũng may mắn, có người bạn ở Viện Khoa học Nông nghiệp giúp đỡ, đồng thời cũng để em phản hồi hiệu quả gieo trồng, cung cấp chứng minh ví dụ thực tiễn giúp cậu ấy tăng thêm một bước nghiên cứu sâu.” Lý Thanh Vân tiếp tục lấy cớ cũ, lừa dối bất cứ ai hỏi vấn đề này.

Vào lúc này, Lý Thừa Văn và Trần Tú Chi đã về, nhìn hai người tương đối mệt, sau khi đặt lưỡi liềm xuống mới phát hiện con trai đã về, còn dẫn theo khách.

Vợ chồng già thần bí liếc nhau, cười đến cực kỳ vui vẻ, tay còn chưa rửa đã vội vàng tiếp đón Dương Ngọc Nô, hỏi han ân cần, vô cùng nhiệt tình.

“Bạch Ny à, khi nào ba mẹ cháu rảnh rỗi? Bác định đến nhà cháu chơi, tiện thể tâm sự với họ hôn sự của cháu và Phúc Oa…” Trần Tú Chi là người tính tình nôn nóng, vừa bắt đầu đã nói rõ ràng, dọa sợ người cả phòng.

Bữa cơm này Dương Ngọc Nô ăn hơi xấu hổ, nhưng Trần Tú Chi cũng biết mình hỏi đường đột, tiếp theo không đề cập đến hôn sự nữa, cũng vui vẻ hòa thuận.

Ba mẹ của Lý Thanh Vân và ông bà nội của Đồng Đồng bất hòa, nhưng vẫn vô cùng thương yêu cô bé này, có gì ăn ngon, cho Mao Mao một phần thì có một phần của Đồng Đồng.

Khi ăn cơm, Lý Thanh Vân nhận được không ít điện thoại, lại đều hỏi mua rau dưa Thanh Long, phải biết rau dưa Thanh Long này là nhãn hiệu do Lý Thanh Vân thuận miệng nói ra, chắc chắn là tin tức do hai nhà hàng lớn ở trong thành phố để lộ.

Lý Thanh Vân đoán là do mấy nhà hàng này không ăn nổi nhiều rau dưa như vậy nữa, quyết định lộ ra tin tức, dời áp lực đi. Nhưng mà làm như vậy đồng nghĩa với việc bọn họ mất đi tính duy nhất của thị trường cao cấp, hại nhiều hơn lợi, việc làm này không giống với người có kiến thức làm ra được.

Sản lượng rau dưa trước mắt thật nhiều, bà chủ xinh đẹp của Thục Hương Các nhường một phần rau dưa ra là có thể hiểu được. Một là phụ nữ, khí độ có vẻ không đủ, hai là phương thức hoạt động của Thục Hương Các đã hạn chế phát triển cao tốc, chỉ làm cao cấp, làm được tinh hoa nhưng không làm ra số lượng. Đương nhiên, cũng có khả năng Chu Lệ Văn không làm chủ được Thục Hương Các, dù sao nàng chỉ là một tổng giám đốc.

Còn ông chủ Điền Mục của Phúc Mãn Lâu lại khác, hắn sẵn sàng nghênh đón phần rau dưa được nhường ra, phần hoa quả thì không chịu rỉ ra chút nào. Xuyên Phủ Ngư Vương mới vừa tiến vào đội chỉ lấy một phần nhỏ rau dưa, coi như là niềm vui ngoài ý muốn, phần hoa quả đã thèm nhỏ dãi từ lâu thì không được một tí nào.

Đừng nói Xuyên Phủ Ngư Vương, kể cả Thục Hương Các đều không được nhận một chút phần hoa quả nào. Dùng lời nói nguyên văn của Điền Mục, phần ta nhận được ai cũng đừng mong chia, ăn không vô no căng cũng phải duy trì tính duy nhất ở trên thị trường.

Nói trắng ra chính là lũng đoạn, chỉ có lũng đoạn mới có thể nhận được tiền lời cao. Một điểm này, Điền Mục nhìn cực kỳ chuẩn. Nhưng hắn không thua lỗ, ngược lại kiếm được càng nhiều, bởi vì hắn tung ra dịch vụ mua hàng mang về. Toàn bộ dưa hấu, dưa lê đều có thể bán cho khách hàng có nhu cầu, nhưng giá hắn bán ra lại là 536 tệ/1kg.

Khi nghe được tin tức này, Lý Thanh Vân cảm thấy mình lỗ lớn, mình làm nguồn cung cấp bán sỉ, lại không kiếm được nhiều bằng người bán lẻ nho nhỏ này. Nhưng ghen tỵ hâm mộ hận đều vô dụng, bởi vì hắn không có con đường thích hợp, không thể đẩy sản phẩm đến nhóm người mức tiêu thụ cao chân chính.

Phần lớn những người gọi điện thoại tới hôm nay đều là thăm dò giá, không hề thật sự có ý định hợp tác. Lý Thanh Vân cũng hiểu, tạo dựng mối quan hệ tốt trước, ai mà chẳng có lúc cần dùng đến?

Thư ký Chu ở trong thành phố lại cũng gọi điện thoại đến, hỏi han ân cần, vô cùng thân thiết. Sau đó rất khách khí hỏi Lý Thanh Vân khi nào rảnh rỗi thì đến thành phố làm khách, Bí thư Hoàng và Hoàng phu nhân muốn mời hắn đến nhà chơi.

Đây là một chỗ dựa vững chắc, Lý Thanh Vân cảm thấy Bí thư Hoàng này không tệ, cũng có ý lui tới, nên trả lời có thời gian sẽ nhanh chóng đến thăm Bí thư Hoàng, đến lúc đó cần phiền đến Thư ký Chu.

Lại nói nhận điện thoại nhiều, nhưng chân chính phải trả lời không có mấy ai, vài người bạn ở chung ký túc xá khi trước gọi điện thoại tới, nói tuần sau định tổ chức hội đồng học ở trong tỉnh, kêu Lý Thanh Vân phải tham gia.

Chuyện hội đồng học này đã sớm biến chất, hoặc là biến thành hội làm màu, hoặc là biến thành hội khoe của, Lý Thanh Vân không muốn đi lắm, nhưng mấy người bạn cùng ký túc xá có mối quan hệ không tệ, sau khi tốt nghiệp chưa gặp được mấy lần. Hiện giờ mình đã về quê, sau này chưa chắc có thể gặp được mấy lần, có thể đi gặp thì đi gặp đi, ôn lại những ngày từng khóc cười từng say sưa khi học đại học.

Khi điện thoại gần kết thúc, người bạn kia còn dặn dò một câu, có thể mang theo người nhà.

Lý Thanh Vân cầm điện thoại, chột dạ liếc nhìn em họ, cái gọi là mang người nhà này là mang theo vợ, không có người nhà chắc chắn mang theo bạn gái. Nếu như thật sự mang ba mẹ đến đó, vậy bị cười đến rụng răng, không giỡn như vậy.

Bận rộn gọi điện thoại xong, Lý Thanh Vân thả lỏng một hơi, vào núi một chuyến, không biết bớt được bao nhiêu cuộc điện thoại.

Buổi chiều vốn định giúp đỡ ba mẹ dọn dẹp cỏ dại bên bờ sông Tiên Đới, nhưng Dương Ngọc Nô lại nhận được điện thoại của Tưởng Cần Cần, nói kêu nàng đi lên thị trấn một chuyến, nghỉ việc nhiều ngày như vậy, lại còn không lên công trường nhìn xem, vậy cứ đợi bị đuổi việc đi.

Dương Ngọc Nô rất chột dạ, vốn tưởng rằng chỉ vào núi có hai ba ngày, ai nào ngờ vừa đi chính là mười ngày, chơi thật vui vẻ, quan hệ với anh họ cũng tiến triển thần tốc, chuyện lớn bằng trời cũng đừng mong kéo nàng về. Hiện giờ xuống núi, nhận được vô số tin tức, lúc này mới biết chọc ra họa không nhỏ, nói là cấp lãnh đạo của công ty đã biết, định xử phạt nàng.

Lý Thanh Vân còn chưa lên tiếng, ba mẹ hắn đã nói, kêu hắn đưa em họ lên thị trấn, chơi cùng với em ấy nhiều chút, chuyện trong nhà không cần hắn bận tâm, không phải chỉ có một chút cỏ dại thôi sao, hôm nay không xong thì ngày mai làm, ngày mai không xong thì ngày kia làm, lại không cần gấp gáp, hạng mục du lịch trang trại trong thị trấn kia còn không biết có thể làm thành hay không, bình thường khó thấy vài du khách trong thành phố, sao kiếm tiền?

Lý Thanh Vân lại nói với ba mẹ, hạng mục này chắc chắn làm thành, hơn nữa rất kiếm tiền, kêu ba mẹ để tâm một chút. Cho dù không kiếm được tiền, nhưng bạn bè đến, cũng có một chỗ để chiêu đãi đúng không?

Về phần biệt thự hắn đang xây dựng, đó là nơi nghỉ ngơi, có thể chiêu đãi bạn bè. Hồ nước ngọt nuôi dưỡng cá nước ngọt quý giá cũng không có khả năng bán ra cho du khách. Tốt nhất có thể mở một khu vực mới, bao trọn cả ăn cả chơi.

Dặn dò xong chuyện vụn vặt, Lý Thanh Vân mang Dương Ngọc Nô đi lên hồ nước ô nhiễm ở trên thị trấn.

Bên cạnh vài hồ nước kia chỉ có một mình Tưởng Cần Cần, kể cả cá đều chết sạch, nàng đang cầm một cái lưới liều mạng vớt cá.

Nhìn thấy Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô xuất hiện, nàng uất ức kêu lên: “Hai người đã chạy đi đâu, chỉ lưu lại một mình tôi ở đây vất vả, sắp mệt chết đi được. Hai người còn không đến, tôi nhất định sẽ sốt ruột đến khóc. Nhân viên kỹ thuật công ty đáng chết, chỉ rắc một đống phấn tiêu độc, nói là làm giai đoạn xử lý ban đầu. Không thấy chất nước tốt lên, ngược lại khiến cho toàn bộ cá trong hồ nước chết cả!”

Dương Ngọc Nô nhận lấy lưới an ủi: “Dù sao trong hồ nước cũng không có bao nhiêu cá cả, các bà con nuôi cá ở đây có thể lý giải. Về phần không cần thiết bị xử lý ô nhiễm nước mà xử lý được ô nhiễm ở trình độ này, tớ cảm thấy rất khó, bởi vì cần thời gian rất lâu, sợ rằng ủy ban thị trấn không chờ được. Đành chịu thôi, chúng ta dựa theo trình tự thông thường, làm từng bước một vậy.”

Tưởng Cần Cần tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống nghỉ tạm, phàn nàn: “Khi giám đốc của chúng ta đến thị sát, thấy cậu không ở đây, phê bình cậu, còn định trừ tiền lương của cậu, cậu phải để ý đấy. Lão giám đốc đần độn kia là người ngoài nghề, đến một lần, kêu nhân viên kỹ thuật tiêu độc nước xong thì sớm dùng thực vật thiên nhiên, biến nước hồ trở nên trong suốt. Cũng không nghĩ xem độ pH của nước này có thích hợp để trồng rong hay không? Cậu nhìn xem, một đống rong mới trồng cũng biến thành màu đen luôn rồi.”

Dương Ngọc Nô ngược lại không oán giận gì, dù sao đã bỏ bê công việc đến mười ngày, nàng cười nói: “Ha ha, phương thức mau lẹ chân chính là rút nước ô nhiễm ra ngoài, lại rót nước trong vào. Đáng tiếc, trưởng trấn Ngô lo lắng rút nước ô nhiễm ra ngoài sẽ hủy hoại chất đất xung quanh. Đương nhiên, tớ cũng không tán thành phương án này.”