Chương 143:

Trong lúc hai nàng nói chuyện, Lý Thanh Vân tìm được một nhánh cây, vớt mấy cây rong lên, phát hiện rong đã hoàn toàn chết hết, lá cứng đều bị nước ô nhiễm ngâm nát.

“Trong này dùng phấn tiêu độc gì vậy, sao hiệu quả còn không bằng cả vôi sống thế?” Lý Thanh Vân vớt vài cây rong, cười hỏi Tưởng Cần Cần.

“Sản phẩm do công ty bọn em sản xuất, còn xin độc quyền rồi đấy. Nhưng mà theo em thấy, chẳng qua chỉ là dùng vôi sống pha trộn thêm một ít thuốc tăng trắng linh tinh, hiệu quả chẳng ra gì cả. Anh còn nhớ ông chủ trẻ tuổi nhận thầu tu sửa công viên trong thành phố không? Anh ấy thuê công ty bọn em xử lý hồ nhỏ ở trung tâm công viên, công trình tiến triển cũng rất kém, hai ông chủ sắp ầm ĩ lên, chỉ trích đối phương làm chậm trễ công việc.”

Lý Thanh Vân nghe xong trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nói: “Bình thường công ty bọn em xử lý nước ô nhiễm như vậy sao? Thật sự mở rộng tầm mắt. Nếu như công trình xử lý nước ô nhiễm quá lâu, thật sự gây ảnh hưởng đến tiến triển tổng thể của đơn vị thi công, xuất hiện chuyện cãi cọ cũng rất bình thường.”

“Ô nhiễm của sông nhỏ hồ nhỏ này đâu dễ dàng xử lý như vậy, lại không phải đội xử lý nước ô nhiễm chuyên nghiệp, không có máy móc xử lý nước ô nhiễm chuyên nghiệp, anh kêu bọn em lấy gì ra để xử lý? Giống như ba hồ nước ở trước mặt này, thời gian là phương thức xử lý tốt nhất, đáng tiếc tất cả mọi người không chờ đợi kịp, đành phải tăng thêm một chút can thiệp nhân công. Rắc phấn tiêu độc, trồng rong, thậm chí nuôi một ít cá nhỏ có sức sống mạnh, để cho chúng nó giúp đỡ cải thiện hoàn cảnh sinh thái của ao nhỏ.”

“Nếu công ty môi trường là làm những việc như này, anh nghĩ anh cũng có thể mở một công ty.” Lý Thanh Vân cười trêu nói.

Tưởng Cần Cần nói: “Chỉ cần anh có thể xử lý được vấn đề ô nhiễm tương tự, cho dù anh dùng phương pháp nào đều có thể mở công ty, sự thật chính là như vậy. Đương nhiên, cách làm của phần lớn công ty môi trường trên thành phố không phải là thân thiện với môi trường, Công ty Môi trường Thiên Khiết bọn em coi như là công ty có lương tâm rồi đấy.”

Lý Thanh Vân cười nói: “Được, anh sẽ mở một công ty càng có lương tâm, tất cả nước ô nhiễm đều có thể xử lý. Anh mời Ngọc Nô làm tổng giám đốc, em làm phó giám đốc, được không?”

Tưởng Cần Cần không hề tin: “Ha ha, tuy rằng anh coi như là một nhà giàu, nhưng mở công ty môi trường thì thôi, không phải anh có thể đùa giỡn được đâu. Nhanh chóng vớt rong giúp em đi, ngày kia sẽ có một nhóm rong mới được vận chuyển đến, chỗ rong bị hư thối này cũng sẽ ảnh hưởng đến chất nước.”

Hiện giờ nhiều lời vô ích, Lý Thanh Vân sẽ dùng sự thật để cho nàng tin tưởng. Sau khi vớt xong rong thối, hắn vụиɠ ŧяộʍ trồng hai cây rong không gian ở trong góc hồ nước, thậm chí không cần cắm rễ vào trong bùn, tùy tiện thả xuống nước là có thể mọc rễ ở trong nước, đây cũng là một loại đặc tính của rong địa phương.

Làm xong việc này, trời cũng sắp tối đen, mấy người chạy đến hồ nước sạch sẽ nơi xa rửa tay, lúc này mới quay trở về, cũng đưa hai nàng về Trần gia câu.

Ban đêm, Lý Thanh Vân đang ở trong lều dưa canh dưa, ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Michelle ở nước Pháp xa xôi, nói là trên trang web của hiệp hội Dương Thông Đầu có phát một nhiệm vụ đặc thù, rất thích hợp để cho Lý Thanh Vân nhận, ban thưởng tích phân và tiền mặt đều rất phong phú.

“Michelle thân ái, tôi không thể làm chuyện buôn bán động thực vật quý hiếm quốc gia được, hơn nữa tôi phát hiện nhiệm vụ ở trong hiệp hội Dương Thông Đầu cũng rất khó, tôi sợ đời này không thể trở thành hội viên chính thức được. Do đó, cô đừng đùa giỡn tôi, trồng rau nuôi gà mới là nghề nghiệp đứng đắn của tôi.” Lý Thanh Vân nằm trên giường cũ trong lều cỏ nói.

Michelle giải thích: “Không không, Vân thân ái, anh hiểu lầm rồi, hiệp hội Dương Thông Đầu bọn tôi cũng không phải hiệp hội buôn lậu. Nhiệm vụ ủy thác lần này là rất khó đối với người khác, nhưng lại vô cùng đơn giản đối với anh. Lần trước rắn độc cắn bị thương chuyên gia khoáng vật nước Mỹ đoán chừng sinh ra biến dị, cho đến nay độc ở trên thân ông ta vẫn chưa được xử lý sạch sẽ. Tuy rằng trước mắt đã về nước điều trị, nhưng chuyên gia nước Mỹ cần nọc độc của loại rắn độc kia, nghiên cứu chế tạo ra huyết thanh kháng rắn độc thích hợp nhất cho ông ta.”

Rắn lần trước cắn bị thương chuyên gia khoáng vật nước Mỹ, địa phương gọi là rắn đầu sắt Mangshan, tên khoa học là Trimeresurus, thuộc họ rắn độc. Ông ta nên thấy may mắn vì mình không bị rắn đầu mỏ hàn Mangshan cắn, nếu như bị rắn đầu mỏ hàn Mangshan được xưng là gấu trúc trong loài rắn kia cắn trúng, chậm trễ ở trong núi lâu như vậy, đã sớm chết thẳng cẳng.

Cho dù con rắn đầu sắt Mangshan trong núi khi đó sinh ra biến dị thì Lý Thanh Vân cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao chúng nó vòng quanh bên cạnh tảng đá mặt trời quá lâu, sinh ra một vài biến hóa không biết cũng rất bình thường. Hơn nữa, chuyên gia khoáng vật nước Mỹ kia bị thương quá sâu, không giống với chuyên gia côn trùng George của nước Anh, miệng vết thương rất nhẹ, lại dùng thuốc rắn đúng lúc, không lưu lại di chứng gì.

Lý Thanh Vân nghe được giải thích này của Michelle, trong lòng dễ chịu một ít, chỉ cần không để cho mình buôn lậu động vật là được. Bắt vài con rắn đầu sắt Mangshan ở trong tự nhiên không khó, lại bỏ nó vào trong tiểu không gian, để cho đá mặt trời chiếu vài ngày, coi như là rắn biến dị tự nhiên mô phỏng cao, lấy độc xong, gửi qua bưu điện đến địa chỉ nhiệm vụ là xong.

“Được rồi, sáng mai tôi lên trang web nhìn xem, bây giờ là đêm khuya, thời gian đi ngủ, không thích hợp làm việc.” Hiển nhiên, tuy rằng trong lòng đã tiếp nhận nhiệm vụ này, nhưng nhiệt tình với nhiệm vụ vẫn không cao.

Michelle lại sốt ruột nữa cũng vô dụng, nàng coi như hiểu rõ tính cách của Lý Thanh Vân, đành phải luôn dặn dò, kêu hắn sáng mai tiếp nhận nhiệm vụ này, nhanh chóng hoàn thành, bởi vì chuyện này có liên quan đến sinh mệnh của một chuyên gia nước Mỹ, nhiệm vụ này cũng là nhiệm vụ tự phát của hiệp hội Dương Thông Đầu, có ý nghĩa đặc thù.

Sợ Lý Thanh Vân không tích cực, Michelle còn nói trước cho hắn biết ban thưởng của nhiệm vụ, 5 tích phân, cộng thêm một trăm ngàn đô la.

Nghe thấy con số như vậy, Lý Thanh Vân quả nhiên lên tinh thần, đây không phải là số lượng nhỏ, đổi thành nhân dân tệ, chính là hơn sáu trăm ngàn tệ, nếu như hoàn thành, tiền xe của mình đã hồi vốn. Về phần tích phân, tự động bị hắn coi nhẹ.

“Nhiệm vụ của hiệp hội Dương Thông Đầu đáng giá như vậy sao?” Lý Thanh Vân kinh ngạc hỏi.

Michelle thấy cuối cùng Lý Thanh Vân có hứng thú, lúc này mới vui vẻ, trêu ghẹo nói: “À, hóa ra anh là tiểu tham tiền! Anh lưu ý nhiệm vụ trên trang web của Dương Thông Đầu một chút, sẽ phát hiện ra có rất nhiều nhiệm vụ giá trên trời, nếu như hoàn thành một nhiệm vụ, có thể trở thành nhà giàu, tiền tài cả đời dùng không hết.”

“Chỉ sợ không có mạng để tiêu…” Lý Thanh Vân lẩm bẩm, buồn ngủ lại kéo đến, cúp điện thoại, ngủ thật say.

Ngọn núi có tốt nữa cũng không thoải mái bằng lều cỏ nhỏ của mình, đi lại trong núi mười ngày, về đến đây mới ngủ được kiên định. Về phần vài ngày ở trong đạo quan Vô Danh, ngủ cũng không kiên định gì cả, ở một nơi xa lạ, không thể không có ý đề phòng người khác, dù sao vài tiểu đạo sĩ kia ân cần với em họ xinh đẹp đến hơi quá đáng.

Vì thế, ban đêm khi ngủ hắn đều mở một con mắt, sợ đêm tới tiểu đạo sĩ nào đó biến thành Doãn Chí Bình, đến lúc đó hối hận đều muộn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Thanh Vân bị hai con chó săn đói khát đánh thức, hắn dậy nhìn sắc trời, mặt trời mới vừa ló. Chẳng có cách nào, hắn ném cho chúng nó hai con cá, nằm trên giường thϊếp thêm một lúc.

Nhưng lần này không phải đi ngủ, mà tiến vào tiểu không gian, cho trăn vàng Vượng Tài ăn.

Hình thể của Vượng Tài quá lớn, không thể tùy tiện thả ra, làm vậy sẽ hù dọa đến trẻ con và bà con.

Về phần hải đông thanh Nhị Ngốc Tử, sáng sớm mỗi ngày đều cố gắng thả ra, kêu nó đi săn, cho dù không đi săn thì cũng phải đi ra bay lượn một vòng, rèn luyện thân thể.

Bên trong không gian, hai hồ nước nhỏ đều mọc đầy hoa sen. Chất nước trong ao nhỏ tuôn ra trong veo, linh tuyền đã tràn đầy. Một hồ nước khác chỉ có một tầng nước, tuy rằng hoa sen trong đó không chết, nhưng thật thảm, dáng vẻ thật cao, chỉ có một tầng nước che rễ bùn.

Lý Thanh Vân khống chế linh lực, đổ nước suối tươi mới vào hồ nước nhỏ này, chuẩn bị nuôi rong và hoa sen trước, sau đó nghĩ cách đi mua ít cá chình giống, nuôi đến cỡ choai choai ở trong này, rồi ném vào hồ nước bên ngoài.

Nghe nói bên ngoài đã nuôi trồng được cá đao Trường Giang, nếu như có cơ hội, đi ra thành phố lớn bên ngoài, mua một ít cá đao Trường Giang giống về, thả vào trong tiểu không gian nuôi.

Bên cạnh còn có một ao nhỏ, chuyên môn nuôi một ít cá nước ngọt thông thường, chủ yếu để cho các thú cưng ăn. Đương nhiên, lúc khẩn cấp thì Lý Thanh Vân cũng lấy ra ăn, hương vị ngon hơn cá bên ngoài nhiều lắm.

Linh thể của Lý Thanh Vân bay giữa không trung, trăn vàng trườn theo đằng sau, vẻ mặt khờ khạo. Nó chưa ăn no, nếu như đã ăn no thì chắc chắn chui vào bên trong hầm rượu ngủ, nhưng nó lại không dám một mình đi trộm cá trong ao, bởi vì nó sợ mình không nhịn được hấp dẫn, một hơi ăn sạch cá trong ao.

Sau lần không gian thăng cấp trước đó, gần nhất gần như không có biến hóa gì, núi nhỏ vẫn vậy, cao hơn nửa người, không tăng không giảm.