Chương 140: Chó săn khủng bố

“Không quan tâm ba mày là ai, nếu như làm bị thương đứa bé, ông ta đến đây nhưng vẫn không phân rõ phải trái, tao cũng đánh.” Dương Ngọc Nô nói xong, ôm lấy hai đứa bé, không để cho hai đứa cứ quấn lấy Lý Thanh Vân nữa, để cho hắn ra mặt xử lý chuyện này, một cô gái, thật sự không thích hợp xuất đầu lộ diện.

“Ha? Mày dám đánh ba tao? Ha ha, thật nực cười.” Sắc mặt của người trẻ tuổi kia trở nên lạnh lẽo, đảo mắt nhìn Dương Ngọc Nô và Lý Thanh Vân giống như đang nhìn hai kẻ ngốc, sau đó ngạo mạn nói: “Không nhiều lời với lũ dân quê thiếu hiểu biết như chúng mày, đưa tao hai mươi ngàn tệ để trị thương cho chó của tao trước. Nếu như chữa khỏi thì thôi, nếu như không chữa khỏi, tao sẽ khiến bọn mày hối hận.”

Khi nói câu này, con chó ngao Tây Tạng của y đã lảo đảo đứng lên, dùng sức lắc cổ, giống như hoa mắt, nỗ lực nhìn rõ người và vật trước mặt.

Lý Thanh Vân cười lạnh nói: “Tiền không có một xu, chó không có việc gì thì cút nhanh đi, ở đây không chào đón chúng mày.”

Chủ nhân của con chó không nói gì, nhưng lũ bạn ở đằng sau lưng y thì lại không nhịn được, ào ào kêu gào, định ra tay.

“Ôi, thằng chó này muốn ăn đòn đúng không? Dám nói chuyện như vậy với anh Quang của bọn tao?”

“Đồ chó má này, không trợn to mắt chó của mày ra nhìn xem anh Quang của bọn tao là ai? Nơi hoang vu hẻo lánh chỉ có đồ xảo quyệt, lời này không hề sai.”

“Cùng tiến lên, đánh cho nó một trận, xả giận cho anh Quang và Hắc Tướng Quân.”

Lý Thanh Vân không hề sợ hãi, lấy sức lực và tốc độ hiện giờ của hắn, nhìn động tác của những người thường này, cảm giác thật chậm. Hắn đang định thực hành một chút Cầm Nã Cách Đấu thuật, lại nghe sau lưng truyền đến vài tiếng gâu gâu, Kim Tệ và Đồng Tệ giống như hai mũi tên ánh sáng màu vàng, nhào vào trong đám người.

Gâu gâu gâu gâu, Kim Tệ nhảy cao hơn thân người, một đuôi đánh bay mắt kính của một nam thanh niên, khi rơi xuống, móng vuốt lưu lại một vết máu ở trên cổ một người gầy gò bên cạnh.

Đồng Tệ không cam lòng tụt lại đằng sau, đánh về phía chủ nhân của con chó ngao Tây Tạng, một phát cắn cẳng chân của y, đột ngột kéo ra sau, kéo ngã y. Sau khi kéo ngã còn không buông miệng, gừ gừ gừ gừ, điên cuồng gầm gừ lên.

“A, cứu mạng, chó điên cắn người. Hắc Tướng Quân, nhanh cắn chết nó cho tao, Hắc Tướng Quân…” Lục Tiểu Quang bị dọa sợ, không ngờ một con chó đất bình thường lại hung tàn đến như vậy, tốc độ nhanh như tia chớp, đột ngột cắn mình, hơi sức thật lớn, loáng một cái đã kéo ngã mình.

Tất cả hy vọng của y đều đặt lên trên thân con chó ngao Tây Tạng béo tốt, hy vọng con thú cưng hung dữ có vẻ ngoài cực kỳ thu hút này báo thù giúp mình.

Chó ngao Tây Tạng thật sự rất máu lửa, tuy rằng ánh mắt còn chưa nhìn thấy rõ tình huống, nhưng nó có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của chủ nhân, gâu gâu gâu gâu, kèm theo hai tiếng gầm rú nặng nề, nó đánh về phía Đồng Tệ.

Tuy rằng thân mình dáng vẻ của Đồng Tệ cao lớn, nhưng sức nặng không bằng một phần ba con chó ngao, thấy nó đánh tới, chẳng những không sợ hãi, ngược lại cực kỳ hưng phấn. Nó thả Lục Tiểu Quang ra, gào thét kêu lên, nhằm vào đối phương, lấy trạng thái càng mãnh liệt hơn va chạm với chó ngao Tây Tạng.

Khi Lục Tiểu Quang cho rằng Hắc Tướng Quân sẽ đánh bay con chó đất, đã thấy Đồng Tệ lấy thân pháp cực kỳ linh hoạt tránh né, sượt qua bộ lông của chó ngao Tây Tạng, bay qua, khi miệng lướt qua phần đuôi đối phương, đột nhiên cắn một phát, chợt xoay quanh, lấy sức mạnh vượt qua tưởng tượng của người bình thường, xoay chó ngao lên.

Vèo vèo vèo, một vòng, hai vòng, ba vòng… xoay giống như phong hỏa luân, đột nhiên buông miệng, con chó ngao Tây Tạng màu đen kia biến mất khỏi trước mắt mọi người, phịch ngã vào trong ao, cá chình trong ao sợ tới mức nhảy lên.

Là chủ nhân của Đồng Tệ, Lý Thanh Vân cũng ngây ngẩn cả người, cảm thấy không thích hợp lắm, thường xuyên cho hai con chó săn uống nước suối không gian, có phải đã nuôi chúng nó thành quái thú rồi không? Giống như gặp phải Ultraman đều có thể miểu sát được vậy.

Hơn nữa, một chiêu kỹ xảo chiến đấu mới vừa rồi cực kỳ quen mắt, đó chẳng phải là một thức trong Cầm Nã Cách Đấu thuật mình thường xuyên luyện tập ở trong tiểu không gian sao?

Quân địch tấn công tới, bước nhanh sang bên, lướt qua, đồng thời xoay người bắt lấy mắt cá chân của đối phương, mượn quán tính bước nhanh, vung kẻ địch lên, xoay ba vòng, sau khi tốc độ tăng lên, tổn thương lớn nhất cho kẻ địch, ném đối phương ra, có thể khiến tổn thương tăng lên tối đa.

Đây là phá chiêu do bản thân Lý Thanh Vân nghĩ ra, thường xuyên diễn luyện ở trong tiểu không gian, hai con chó săn thường nằm sấp ở bên cạnh nhìn xem, mình luyện nhiều rồi lại bị chúng nó nhớ kỹ, cũng vận dụng ở trong chiến đấu, nói ra đều không có ai tin tưởng.

Chó ngao Tây Tạng bực tức đến vẫn kêu gừ gừ, không hiểu rõ là có chuyện gì đã bị ngã vào trong ao, mặc dù biết bơi, nhưng toàn thân là nước, cực kỳ khó chịu. Điều càng khiến cho nó phẫn nộ là đuôi đau đến bốc hỏa, giống như bị đứt, hoạt động đều không thể tùy tiện khống chế được.

Khi chó ngao Tây Tạng màu đen bơi về bờ, Kim Tệ và Đồng Tệ đã liên thủ đánh nhóm người Lục Tiểu Quang đến nằm sấp xuống cả, toàn bộ bốn người đều bị thương, sợ đến mức ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, ôm đầu, hai con chó săn mới dừng công kích.

Sau đó chúng ngồi xổm ở trước mặt bọn họ, đắc ý nhìn chằm chằm, nếu như ai vừa động, sẽ giương nanh múa vuốt, định bổ nhào đến.

Lý Vân Thông vẫn luôn không dám đến gần, lúc này mới kinh ngạc chạy tới, hãi hùng kêu lên: “Má ơi, mình hoa mắt hay sao vậy trời? Anh Phúc Oa, chó này được anh huấn luyện ra sao vậy? Thành chó thần rồi. Một mình đấu chó ngao Tây Tạng, không hề bị thương, còn đánh chó ngao Tây Tạng đến không thể đánh trả?”

Lý Thanh Vân lắc đầu, nhìn ra được nguyên nhân, Đồng Tệ có rất nhiều ưu thế, trừ bỏ hình thể không lớn bằng chó ngao Tây Tạng ra, tốc độ và sức mạnh thật sự có thể ném xa chó ngao Tây Tạng hai dặm, không cần đánh, chó ngao Tây Tạng không hề có chỗ chống trả. Càng huống hồ hai con chó săn này giống như thật sự biết tinh hoa chiến đấu, ra tay nhanh chuẩn độc, một chút động tác dư thừa đều không có.

Lúc này Đồng Đồng và Mao Mao không còn sợ hãi nữa, trên mặt mang nước mắt, vỗ tay khen hay: “Chó quá tuyệt vời, cắn chết khốn kiếp, cắn chết chó mực lớn. Kêu nó còn dám dọa chúng ta nữa không…”

Công nhân ở trên công trường nhìn thấy xung đột ở bên bờ hồ, đều vây lại xem, đốc công cũng không khiển trách bọn họ, dù sao là chủ nhà và người ngoài phát sinh xung đột, giúp đỡ một chút hẳn là nên, làm chỗ dựa cho chủ nhân.

“Chó này thật thần, cắn rất hay! Thân hình nó gầy như vậy, lại ném bay được chó ngao Tây Tạng, quá thần kỳ.”

“Người trong thành phố rảnh rỗi cứ thích tìm việc, cũng không nghĩ xem nơi đây là đâu, chó săn nuôi ra đều từng thấy máu, đều từng chém gϊếŧ với thú hoang trong núi, sao sẽ sợ một con thú cưng bình thường như chó ngao Tây Tạng chứ?”

“Mới vừa rồi tôi nhìn rõ ràng, đám người trong thành phố này thật xấu, lại thả chó ngao Tây Tạng ra, suýt nữa cắn đứt tay đứa bé, nếu như làm bị thương đến người, đánh chết chúng đều là nhẹ.”

Nơi đây có hơn hai mươi lao động thời vụ của Lý gia trại, đều nói chuyện giúp Lý Thanh Vân, liến thoắng mắng đám người Lục Tiểu Quang không ngẩng đầu lên được. Trên thân lại bị thương, bị hai con chó săn canh chừng chặt chẽ, bực tức đến gần chết.

Thật vất vả chờ chó ngao Tây Tạng lên bờ, lại thấy Kim Tệ đánh tiếp, khả năng cũng định tranh công ở trước mặt chủ nhân, ỷ vào tốc độ kinh người, đột nhiên từ bên cạnh cắn vào cổ chó ngao, hơi sức vô cùng lớn ngậm chặt miệng, cho dù con chó ngao giãy giụa như thế nào đều không buông miệng, hai con chó lăn vài vòng ở trên mặt đất, chó ngao Tây Tạng càng ngày càng yếu, máu chảy đầy thân, nhưng nhìn Kim Tệ vẫn tinh thần như vậy, chính là không buông miệng, cho dù nó giãy giụa, rít gào, lăn lộn như thế nào.

Nó đang biểu diễn hơi sức kinh người với mọi người, giống như không có kỹ xảo chiến đấu gì, chính là hơi sức lớn, cắn là không buông, tươi sống tiêu hao chết quân địch. Con trăn chính là như vậy, chỉ cần cuốn lấy con mồi, vậy con mồi nhất định phải chết.

“Đó là chó ngao Tây Tạng tao mua tám mươi ngàn tệ, chúng mày… khốn nạn… đừng để nó cắn, nếu cắn chết, tao không để yên cho chúng mày.” Lục Tiểu Quang đã sớm nhìn đến choáng váng, hôm nay xem như đã đảo điên nhận thức của y về chó. Nhưng mà, Hắc Tướng Quân dù sao do y nuôi, có chút tình cảm, lại đáng giá, y không đành lòng để thú cưng của mình chết đi như vậy.

“Kim Tệ, nhả ra, đi về.” Cuối cùng Lý Thanh Vân gọi chó săn của mình về, cắn chết khϊếp chó ngao Tây Tạng của đối phương cũng coi như xả một hơi. Chuyện xử lý sau đó có thể còn phiền toái hơn nữa, nhưng hắn không sợ, càng không hối hận, nếu như lại thêm một lần, hắn vẫn sẽ làm như vậy, cho dù đối phương có hậu trường gì, dám làm bị thương đứa bé, thì phải chuẩn bị nhận lấy lửa giận của hắn.

Đám người Lục Tiểu Quang bỏ lại vài câu ngoan độc, đã mang theo chó ngao Tây Tạng nửa chết nửa sống, vội vàng quay trở lại chiếc xe việt dã Toyota Prado đỗ ở ven đường, vì để chữa thương trên người, chỉ mong nhanh chóng quay trở về thành phố, tiêm vacxin phòng dại, không muốn ở đây nhận lấy sỉ nhục từ Lý Thanh Vân.