Chương 139: Rau rẻ tổn thương nông dân

Miêu Đản vội la lên: “Cái gì không vội chứ, rau dưa của chúng ta đã đến mùa thu hoạch, ba nhà hàng kia vốn ăn không trôi, miễn cưỡng chia xong. Nhưng mà hai lần vận chuyển hàng quá mức liên tục, bọn họ đã tồn kho thật nhiều, lần thứ ba này sắp tới rồi, em sợ bọn họ sẽ không giữ lời hứa, nếu như không thu, chúng ta tạm thời tìm người thu mua sẽ không còn kịp nữa, sợ rằng sẽ phải nát ở trong đất. Về phần rào chắn, anh cứ yên tâm đi, còn một đoạn ngắn nữa thôi, 90% đều đã vây vào, chỉ cần trồng dây mây bò lên ở xung quanh, bảo đảm không ảnh hưởng đến thẩm mỹ.”

“Hả? Chờ chút anh vào ruộng nhìn xem rồi tính, em cứ đi trước đi.” Lý Thanh Vân nói.

Miêu Đản đáp lời, vội vàng đến công trường mượn vài công cụ, lại chạy ra ngoài.

Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô mang theo hai đứa bé lên ruộng bậc thang.

Nhìn lướt qua sơ sơ, phát hiện rau dưa hoa quả đầy đất, còn tươi tốt hơn cả vào vụ như trong tưởng tượng, xem ra là hiệu quả đến từ một lần cuối cùng tưới linh tuyền không gian.

Cứ tiếp tục phát triển như thế này, ba nhà hàng kia thật sự không thể thừa nhận nổi. Đoán chừng vài lần này, ông chủ ba nhà hàng đau đớn cũng vui vẻ.

Trại nuôi gà ở trên đỉnh núi chỉ có một mình Lý Vân Thông, loay hoay đến đầu đầy mồ hôi. Hắn nhìn thấy Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô mang theo hai đứa bé đến đây, lập tức cười to nói: “Cuối cùng hai người đã chịu về, hai người còn không về, em đều cho rằng hai người vào núi sinh con đấy.”

“Cút sang bên, miệng chó không mọc được ngà voi.” Lý Thanh Vân cười mắng một câu, chủ yếu sợ em họ da mặt mỏng, xấu hổ.

Dương Ngọc Nô ngoài ngượng ngùng ra nhưng cũng đáp trả một câu: “Nếu như trong miệng cậu ấy có thể mọc được ngà voi, vậy đã không ở đây nuôi gà.”

Một câu nói này đã khiến Lý Vân Thông xấu hổ đến không có mặt mũi gặp ai, hồi lâu không dám trêu ghẹo hai người nữa.

Đồng Đồng và Mao Mao kéo hai con chó săn lại, vạch miệng chúng nó ra, muốn nhìn xem trong miệng chúng nó có ngà voi không. Sau khi xem xong, hai đứa cùng nhau lắc đầu, lặng lẽ trao đổi: “Ngà voi có dáng dấp như thế nào?”

Hai nhóc con thảo luận, còn vụиɠ ŧяộʍ nhìn miệng Lý Vân Thông, giống như đang so sánh xem răng giữa đôi bên có gì khác nhau, định khoa tay múa chân ra vài cái ngà voi.

Lý Vân Thông trực tiếp ngồi trong góc vẽ vòng tròn.

Lý Thanh Vân thừa dịp mọi người không chú ý, đổ một ít linh tuyền không gian vào trong thùng nước, những nước này đều dùng để trộn thức ăn chăn nuôi cho gà con, thêm linh tuyền không gian, có bệnh chữa bệnh, không bệnh khỏe thân, tóm lại có rất nhiều chỗ tốt.

Những con gà con này thật khỏe mạnh, nhiều ngày như vậy, không chết con nào, tinh lực vô cùng tràn đầy, nhảy lên nhảy xuống, thậm chí còn dựa vào cái giá nhảy lên trên lưới quây gà ở trên ngọn cây ăn quả.

“Chú Thiết Trụ đâu? Sao hôm nay không nhìn thấy chú ấy vậy?” Tuần tra một vòng, Lý Thanh Vân mới nhớ ra chuyện này.

Lý Vân Thông chỉ vào ruộng bậc thang ở nơi xa, nói: “Đang bán rau kìa, có mấy nhóm lái buôn rau đến rồi, ra giá càng ngày càng thấp, còn không bán thì chỉ có nát ở trong ruộng thôi. Nhưng mà có vài lái buôn rau chó má lòng dạ hiểm ác, chỉ ra vài xu tiền một ký, kể cả phí nhân công hái rau đều không đủ, chú Thiết Trụ vốn định dù nát trong ruộng cũng không bán, nhưng hôm nay lại có lái buôn rau đến, chú ấy không nhịn được, định đi thử vận may.”

“Hả? Hiện giờ trồng cải trắng vụ xuân và cải củ vụ xuân không phải chỉ có một mình nhà chú ấy, đều là giá bao nhiêu?” Lý Thanh Vân nhìn ruộng bậc thang ở bên cạnh, bởi vì có giàn đậu đũa chắn, cho dù ở trên đỉnh núi cũng không rõ ràng tình huống bên kia.

Lý Vân Thông căm tức nói: “Giá giống nhau, không có nhà nào ngoại lệ cả. Khi chưa tới vụ, cải trắng còn thể từ một hào sáu đến hai hào một ký, cải củ cũng gần sáu hào một ký. Hiện giờ hay rồi, cải trắng chỉ có mười xu một ký, cải củ hai xu một ký, còn kêu dân trồng rau tự tìm người hái rau, vận chuyển lên xe vận tải cho bọn họ.”

Trong nhà Lý Vân Thông cũng trồng vài mẫu cải trắng và cải củ, chẳng những bị lỗ tiền phân và hạt giống, cảm giác bực tức vì bị người ép giá này càng khiến cho người ta khó chịu.

“Đừng nóng vội, sẽ luôn có biện pháp giải quyết thôi.” Không phải Lý Thanh Vân không thể thay đổi hương vị của cải trắng và cải củ, nhưng làm như vậy quá trắng trợn, sẽ khiến cho người ta nghi ngờ, do đó hắn không định kiếm khoản tiền này.

Nhưng nhìn thấy bà con cùng thôn phải bù lỗ ở đây, cũng nóng lòng, muốn tìm biện pháp giải quyết khẩn cấp cho bà con.

Vừa cho gà con ăn xong, tạm thời không có việc gì, Lý Vân Thông rửa tay, đóng cửa sắt nhỏ lêи đỉиɦ núi, đi xuống dưới cùng với Lý Thanh Vân.

Đồng Đồng và Mao Mao đã chạy ở đằng trước, đuổi theo bươm bướm trong ruộng rau, mấy người lớn đi ở đằng sau nói chuyện, bị hai đứa bé bỏ xa nửa ruộng.

Hai con chó săn nhìn thấy một con nhím ở gần lều dưa, tò mò định ngửi thử, lại bị con nhím co tròn lại đâm vào mũi. Hai con chó săn lập tức giận dữ, nào thì dùng móng vuốt đẩy, lại dùng răng cắn, nhưng làm kiểu gì đều là mình chịu thiệt, tức giận đến lượn vòng, tạm thời không biết làm sao, chịu thua con nhím này.

Con nhím cũng sẽ gây họa cho dưa hấu và dưa lê, nhưng nguy hại không lớn, còn kém xa lực phá hoại của con lửng lợn, do đó Lý Thanh Vân không định quản nó.

Khi hắn đang định gọi Kim Tệ và Đồng Tệ đi xuống, chợt nghe thấy tiếng khóc hoảng sợ của hai đứa bé truyền đến từ dưới ruộng.

Lý Thanh Vân biến sắc, vội vàng chạy xuống, Dương Ngọc Nô cũng chạy xuống theo, sợ đứa bé xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

“Gâu gâu gâu gâu…” Vài tiếng chó sủa nặng nề, xen lẫn trong tiếng khóc của đứa bé.

Khi Lý Thanh Vân chạy xuống đã nhìn thấy một con chó ngao Tây Tạng màu đen đang nhe nanh múa vuốt gầm rú về phía Đồng Đồng, tuy rằng Mao Mao sợ tới mức vừa khóc vừa la, nhưng vẫn có khí khái nam nhi chắn ở đằng trước Đồng Đồng, cúi đầu, nhắm mắt lại, định đẩy con chó ngao Tây Tạng lớn trước mặt ra.

Con chó ngao Tây Tạng kia thậm chí còn cao hơn hai đứa bé một chút, trên cổ có vòng, nhưng không dây cột, dáng vẻ thật hung ác.

Tay nhỏ bé của Mao Mao đã có thể chạm vào mũi của nó, nó lại điên cuồng rú ầm lên, mở miệng rộng định táp cánh tay của Mao Mao, nếu như cái mồm to này vừa cắn, nửa cánh tay của đứa bé sẽ không còn.

Cách đó không xa có vài du khách từ trong thành phố đến, một nam thanh niên cầm xích chó trong tay, không hề để ý đến còn cười nói với bạn bè, thậm chí rảnh rỗi lấy điện thoại ra chụp ảnh cho chó ngao Tây Tạng, coi tiếng khóc của đứa bé thành thú vui.

Nhìn thấy con chó ngao Tây Tạng sắp cắn vào tay Mao Mao, Lý Thanh Vân còn cách mười mét, dưới tức giận, cho dù bại lộ bí mật về tiểu không gian cũng không muốn cháu ngoại bị thương.

Linh lực bao lấy hai đứa bé, kéo ra sau, lập tức lùi lại nửa mét, tư thế giữ nguyên không đổi.

Còn con chó ngao kia cắn một phát, không cắn trúng cái gì, phát hiện đứa bé còn cách chỗ trước đó nửa mét.

Nó hơi sửng sốt, không rõ là có chuyện gì, nó chỉ có một chút chỉ số thông minh không nghĩ ra nguyên nhân, lại định bổ nhào qua.

Lý Thanh Vân chưa cho nó cơ hội, vừa sử dụng sức mạnh không gian, toàn thân giống như con báo đốm, vọt tới trước mặt con chó ngao Tây Tạng, một cước đá vào trên cổ nó.

Chó ngao Tây Tạng không tránh thoát, vèo, trọng lượng hơn năm mươi ký bay ngang đi giống như bao cát, bị Lý Thanh Vân đá bay ra xa 3-4m, nặng nề đập đầu lên trên đống gạch.

Một cước tức giận của Lý Thanh Vân, sức mạnh thật lớn, chó ngao Tây Tạng kia ngã trên mặt đất, run rẩy vài cái, lại không giãy giụa, miệng kêu lên ư ử không rõ cảm xúc.

“Cậu, con chó này không ngoan, định cắn chúng cháu.” Lúc này Mao Mao phản ứng lại kịp, ôm lấy đùi Lý Thanh Vân bắt đầu khóc ầm lên.

Đồng Đồng học theo, ôm một đùi khác của Lý Thanh Vân, mới vừa rồi thật sự sợ hãi, hiện giờ thân thể nhỏ bé còn đang run rẩy.

Lý Thanh Vân đang định an ủi hai đứa vài câu, lại thấy chủ nhân của chó ngao Tây Tạng không vừa ý, chửi bậy chạy tới: “Mẹ mày, mày muốn chết hả, lại dám đánh Hắc Tướng Quân của tao, mày biết nó giá trị bao nhiêu tiền không hả? Có bán cả nhà mày cũng không bồi thường nổi.”

Nói xong, y ngồi xổm xuống bên cạnh con chó, kiểm tra vết thương cho nó. Vẻ ngoài không có vết thương gì, nhưng miệng và mũi của con chó thì đang chảy máu, không biết là do cú đá của Lý Thanh Vân hay là do nó ngã gây ra, xem ra bị thương không nhẹ.

Dương Ngọc Nô hơi chậm một bước, khi nàng chạy xuống ruộng bậc thang, vừa khéo nhìn thấy sự việc xảy ra, lúc này chạy đến gần, lập tức giận đến mắt bốc lửa, quát: “Bọn mày quá vô sỉ rồi đấy, rõ ràng dung túng cho chó cắn người, còn có lý hả? May mà đứa bé không có việc gì, nếu như đứa bé xảy ra chuyện, đừng nói chó, kể cả bọn mày đều đừng mong rời đi.”

Lời này nói khí phách, dọa sợ nhóm người này đến mức ngẩn ra.

“Ha, không để cho bọn tao rời đi? Lớn giọng gớm, khẩu khí không nhỏ.” Chủ nhân con chó ngao Tây Tạng liếc nhìn Dương Ngọc Nô, nở nụ cười ý vị sâu xa: “Mày có biết ba tao là ai không? Mày lại dám nói như vậy?”

Lý Thanh Vân không ngờ trong hiện thực lại có thằng ngốc như vậy, treo ba mình ở trên môi khắp nơi, như này chẳng phải tình tiết chỉ trong tin tức mới có thôi sao, vì sao lại có thể gặp được cả trong hiện thực thế này?