Chương 138: Xuống núi trở về thị trấn

Huyền Ấn đạo trưởng chỉ lo để ý đến sao trà của mình, không quan tâm Lý Thanh Vân ở bên cạnh quan sát, vẫn luôn sao đến trời tối, mới miễn cưỡng sao xong lá trà tươi mới. Khi thu lửa mới đột nhiên hỏi: “Ngươi cũng thích sao trà?”

Lý Thanh Vân nói thật: “Không thích sao trà, nhưng thích uống trà. Thấy thủ pháp sao trà của ngươi rất kỳ quái, nên định quan sát một chút. Ta nghe ông nội nói, trà trên đỉnh Vọng Tiên rất đặc thù, không nghĩ tới thủ pháp sao trà cũng đặc biệt như vậy, một lá trà tròn, lại có thể sao thành hình tròn như viên thuốc ở trong chảo.”

Ánh mắt Huyền Ấn đạo trưởng sáng lên, lập tức giật mình hỏi: “Hả? Ông nội ngươi có biết trà ngộ đạo ở trên đỉnh Vọng Tiên? Ngươi lại đi cùng với Tôn Đại Kỳ sư thúc, hay là người của Lý gia trại? Ông nội ngươi có phải họ Lý tên Xuân Thu không?”

“Đúng thế, tục danh của ông nội ta là Lý Xuân Thu.” Lý Thanh Vân thoải mái đáp.

“Ôi, hóa ra ngươi là cháu nội của Lý sư thúc, thất kính thất kính, mới vừa rồi bận rộn sao trà, không hỏi lai lịch của ngươi.” Huyền Ấn đạo trưởng thật khách khí, vỗ bả vai Lý Thanh Vân nói: “Hồi nhỏ Lý sư thúc không ít lần chỉ điểm bí quyết luyện công cho ta, mỗi lần khi thưởng thức trà, ta đều sẽ đổ thêm cho hắn một chén, vì thế hắn truyền cho ta không ít kỹ năng độc đáo, sư phụ ta đều nói, ta có thể coi như là nửa đệ tử của lão nhân gia hắn. Đáng tiếc, phương pháp một thân Hình Ý quyền luyện kình kia, không truyền cho ta.”

“Ngươi nên biết đủ đi, ta còn chưa được ông nội chỉ điểm cho dù chỉ một chiêu thức.” Lý Thanh Vân uất ức oán giận nói.

“Ha ha, đó là quy củ của Lý sư thúc, một vài kỹ năng độc đáo hắn truyền cho ta cũng là do hắn nghĩ ra. Thôi bỏ đi, không nói nữa, chúng ta nên ăn cơm tối. Nào, hai người chúng ta uống vài chén, trong đạo quan này của ta không chỉ có trà ngon, còn có cả rượu ngon tự ủ nữa.”

“Người có trà ngon đương nhiên có rượu ngon, chúng ta là người đồng đạo.” Lý Thanh Vân cũng không khách khí, cùng với hắn đi tới sảnh phụ tiếp khách.

...

Lý Thanh Vân ở lại đạo quan bốn năm ngày, thật sự không thể ở lại thêm được nữa, trà không ngon thì thôi, kỹ thuật cất rượu của Huyền Ấn đạo trưởng thật sự không cách nào hình dung. Uống rượu của hắn xong mới biết kỹ thuật cất rượu của ông Năm nhà mình cao bao nhiêu, kể cả rượu cao lương nước cuối đều mạnh hơn mấy lần so với rượu trân quý ba năm của Huyền Ấn đạo trưởng. Nói là rượu, lại có thể uống ra dấm chua, thật sự không biết nên nói hắn như thế nào nữa.

Trừ bỏ thủ pháp sao trà có chút trình độ ra, các phương diện khác thật sự khiếm khuyết tài nghệ, bắt chước chỉ được cái mã ngoài, không có một loại rượu nào ra hồn.

Khi Lý Thanh Vân lấy hai chai rượu cao lương trân quý mười năm từ trong ba lô ra, Huyền Ấn đạo trưởng xem như không nói được gì, ôm lấy hai chai rượu, gần như một hơi uống cạn, nói mình đã rất nhiều năm không được uống rượu ngon như vậy, hôm nay thật đã ghiền. Nói xong, bịch ngã xuống đất.

Khi đoàn người Lý Thanh Vân và Tôn Đại Kỳ rời đi, Huyền Ấn đạo trưởng vẫn còn ở trong trạng thái say rượu, gắng gượng chống đỡ đến cửa đạo quan, ọe một tiếng, lại ngồi xổm ở cửa đạo quan nôn ọe một trận.

“Thanh Vân tiểu sư điệt, mấy ngày nữa ta sẽ đến Lý gia trại tìm ngươi uống rượu… rượu này của ngươi, uống thật thơm! Nôn ra quá lãng phí… ọe…”

Lý Thanh Vân bịt mũi, chạy càng nhanh hơn, chạy ra rất xa rồi mới đáp lại: “Hoan nghênh Huyền Ấn sư thúc đến Lý gia trại chúng ta làm khách, nhưng mà… lần sau đừng uống nhiều rượu như vậy.”

Nói xong, không hề quay đầu lại đã chạy mất.

Tôn Đại Kỳ và bà Phó, Dương Ngọc Nô cũng chạy đến chật vật, đạo sĩ lôi thôi này nôn đến trên người trên râu đều là sản phẩm, còn không cho các đồ đệ của hắn thu dọn giúp hắn, đón gió ba dặm đều ngửi thấy mùi thúi, còn không rời khỏi đạo quan, chỉ sợ cũng phải nôn ra.

Khi đoàn người Lý Thanh Vân quay trở về trấn Thanh Long, phát hiện tin tức con trăn ăn thịt người đã truyền ra, nghề du lịch mới vừa nổi tiếng đã lại khôi phục quạnh quẽ, chỉ có mấy chiếc xe cảnh sát ngẫu nhiên đi ngang qua, nói là vào núi điều tra vụ con trăn ăn thịt người.

Lý Thanh Vân không thể quản được lời đồn đại ở trên thị trấn, đừng nói người bên ngoài, kể cả người địa phương còn tin tưởng đến quái dị hơn người bên ngoài, còn nói gì mà sau sự kiện thiên thạch, rắn độc ở trên núi đều không thấy đâu nữa, chắc chắn bị Xà Thần gọi về. Nếu như có người trong vô tình mạo phạm Xà Thần, bị ăn sạch chẳng phải chuyện gì ngạc nhiên, thần tiên lớn nhất mà.

Về phần con trăn có thuộc quyền cai quản của Xà Thần hay không, những người dân này nói không rõ ràng lắm.

Khi Lý Thanh Vân đi qua thị trấn, nghe được không chỉ mười lần lời đồn đại tương tự, đều do một vài ông lão bà cụ ngồi bên cạnh quầy hàng tám chuyện. Thỉnh thoảng thấy có vài du khách trong thành phố đến cũng không dám vào núi, chỉ nói đến thôn trang gần đó nhìn xem.

Còn có hai ngày nữa là đến tết Đoan Ngọ, người bán bánh chưng ở trên chợ thật nhiều, có bánh sống có bánh chín, còn có cả lá bánh chưng thành xấp, tiếng thét to không ngừng, náo nhiệt hơn bình thường một chút.

Đường vành đai ở trên thị trấn đã khởi công, nói là làm được một nửa, Lý Thanh Vân không đi quan sát. Sau khi đưa Tôn Đại Kỳ và bà Phó vào y quán Xuân Thu, hắn lái xe về nhà, tắm rửa trước đã rồi tính. Em họ Dương Ngọc Nô cũng ở trên xe, chưa nói chuyện phải về Trần gia câu, Lý Thanh Vân đành phải mang nàng về nhà mình.

Xe chạy theo hướng Bắc một lúc, Lý Thanh Vân mới phát hiện ra không thích hợp, con đường thường đi lại còn không xóc nảy, cẩn thận nhìn mới kinh ngạc phát hiện, bên trên lại được trải một tầng nhựa đường. Lốp xe lăn qua trên đó, vô cùng thoải mái, độ ồn lốp xe cũng nhỏ nhất, tốt hơn đường toàn đá ban đầu rất nhiều.

Dương Ngọc Nô vui sướиɠ nói: “Trưởng trấn Ngô thật sự giữ chữ tín, nói là sẽ trải nhựa đường lên đoạn đường này trước khi đường ở trên thị trấn khởi công, chúng ta vào núi mười ngày, đoạn đường này đã sửa xong.”

Ở đạo quan Vô Danh năm ngày, lên núi xuống núi tiêu tốn bốn ngày, cộng thêm hôm nay nữa là xem như mười ngày. Trong núi vẫn như trước, nhưng bên ngoài lại có biến hóa lớn như thế, hơn nữa còn là chuyện tốt, Lý Thanh Vân không có khả năng mất hứng.

Ra khỏi núi, điện thoại đã có sóng, âm báo nhắc nhở có tin nhắn liên tục, chí ít có mười tin. Hiện giờ không tiện xem, chờ về nhà sẽ chậm rãi xem.

Chuyện khác khó nói, nhưng ít ra có vài tin nhắn báo biến động số dư. Mấy ngày mình đi ra ngoài này, rau dưa và hoa quả bán đi, tiền hàng đều sẽ gửi vào tài khoản của hắn.

Xe chạy đến bờ hồ Nam địa, phát hiện tiểu biệt thự đã xây lên tầng hai, tiến triển thần tốc. Vốn định về nhà tắm rửa trước, nhưng lại nhìn thấy Đồng Đồng đang chơi với một bé trai tuổi tác tương đương ở bên bờ hồ, bé trai kia không phải ai khác, chính là cháu ngoại của mình Mao Mao, đoán chừng theo chị gái về thăm nhà.

Lý Thanh Vân đỗ xe ở bãi đất trống, Dương Ngọc Nô xuống xe, sau đó giúp đỡ thả hai con chó săn xuống.

“Gâu gâu, gâu gâu…” Hai con chó săn nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, lập tức hưng phấn kêu to, nhanh như chớp chạy lên trại gà ở trên đỉnh núi, tung tẩy khắp nơi.

“Chú, sao giờ chú mới về vậy, cháu chờ đến tảng đá đều nát này.” Đồng Đồng nhìn thấy Lý Thanh Vân, vui vẻ đến cười híp mắt lại, bỏ bé trai lại đó, giống như một con nai con mạnh mẽ nhảy dựng lên, nhào vào trong lòng Lý Thanh Vân.

“Là sông cạn đá mòn chứ? Học từ này ở đâu ra vậy hả cô nhóc con.” Lý Thanh Vân cười to, ôm Đồng Đồng, nâng cô bé lên qua đỉnh đầu.

Thằng nhóc thúi Mao Mao không ưng, dẩu môi đi tới, kêu lên: “Cậu, cháu đã về hai ngày rồi, tại sao cậu không về chơi với cháu chứ? Nhìn thấy cháu rồi cũng không ôm cháu nữa, chắc chắn không còn thương cháu.”

“Ha ha, sao lại không thương chứ. Mao Mao ngoan của cậu, nào, để cậu xem có béo không.” Lý Thanh Vân sức lớn, ôm Đồng Đồng không tốn sức, chìa một cánh tay khác ra để cho cháu ngoại Mao Mao lên.

Một trai một gái đều bốn năm tuổi, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu, ngồi ở trên hai cánh tay trái phải của Lý Thanh Vân, giống như Kim Đồng Ngọc Nữ, cực kỳ khiến người ta thích.

Dương Ngọc Nô thích vô cùng, nắn mặt đứa này, lại xoa lỗ tai đứa kia, nói: “Con của em đáng yêu như hai đứa này là được. Anh họ, anh nói chúng ta… không, không phải, anh nói tương lai em muốn bé trai hay bé gái mới được đây?”

Lý Thanh Vân buồn cười liếc nhìn em họ, nói: “Chuyện này có gì để rối rắm chứ, sinh một trai một gái, nếu như có rảnh, sinh nhiều thêm vài đứa chúng ta cũng nuôi nổi. Nơi khác có kế hoạch hóa gia đình, chỗ chúng ta chỉ cần phạt chút tiền là được, chút tiền này anh đóng được.”

“Xí, ai nói và anh cái kia chứ, là em muốn sinh, lại không nói sinh với anh.” Gò má Dương Ngọc Nô ửng đỏ, ngượng ngùng đến không ngẩng đầu lên được.

Miêu Đản vừa khéo về lấy đồ, nhìn thấy Lý Thanh Vân, lập tức hét toáng lên: “Anh Phúc Oa, cuối cùng anh đã chịu về, anh có nhận được tin nhắn em gửi không? Ôi, có ông chủ lớn từ trong thành phố đến, nói là đặc biệt làm kinh doanh nông sản và sản phẩm phụ, định bao hết rau dưa của chúng ta. Nhưng anh không có ở nhà, bọn em không ai dám quyết định, chỉ chờ anh về.”

Lý Thanh Vân bình tĩnh cười nói: “Ha ha, chuyện này không vội, đồ chúng ta trồng còn thiếu, bán lẻ đều không đủ, đâu thể để cho bọn họ nhận thầu được? Đúng rồi, rào chắn xây dựng thế nào?”