Chương 137:

Tiểu đạo sĩ mặt đen trầm giọng nói: “Bần đạo Thanh Thuần có lễ, bái kiến các vị thí chủ.”

Lý Thanh Vân phụt một tiếng, phun chè hoa quả đóng hộp trong miệng ra ngoài. Má ơi, thằng cha nào xỏ lá đặt pháp danh như vậy cho tiểu đạo sĩ này thế? Thanh Thuần? Dáng vẻ không thuần thì đừng gọi Thanh Thuần, giả vờ thuần sẽ bị người luân phiên.

Tiểu đạo sĩ mặt đen kia lập tức căm giận nhìn Lý Thanh Vân, tức tối hỏi: “Vị thí chủ này, sao ngươi lại nôn ra vậy?”

“Chè này rất nóng, nếu ngươi ăn ngươi cũng nôn thôi.” Lý Thanh Vân biết hành động trong lúc vô ý của mình đã chọc giận tiểu đạo sĩ mặt đen này.

Thanh Phong vội vàng kéo tiểu đạo sĩ mặt đen lại, vội thay đổi đề tài khác: “Món gì thơm vậy, sư huynh đệ bọn ta còn chưa ăn cơm trưa đâu. Đến sớm không bằng vừa vặn, bọn ta lại nếm thử tay nghề của Lý huynh nhé, chờ lên đạo quan đỉnh núi, ta sẽ dùng món ăn sở trường nhất bồi thường các ngươi.”

“Không có, còn nửa nồi chè, hai người có muốn nếm thử không?” Lý Thanh Vân chỉ vào vỏ trúc đầy đất, lại ợ no một cái, một miếng hai miếng, lại ăn thêm một chén chè, ăn quá no. Khẩu vị của bà Phó không tốt, chỉ ăn xong một phần, phần còn lại bị Tôn Đại Kỳ ăn hết.

Khả năng hai tiểu đạo sĩ thật sự đói bụng, cũng không chú ý, mỗi người một nửa, chia xong nửa nồi chè.

Đạo sĩ mặt đen ăn xong, vỗ bụng, mặt trầm xuống nói với Lý Thanh Vân: “Ta ăn rồi, nhưng ta không nôn.”

Lý Thanh Vân cảm thấy thằng cha này có vẻ khí thế bức người, vì thế tức giận đáp lại một câu: “Ừm, ta sẽ nói cho ngươi biết, nửa nồi chè ngươi vừa ăn là ta vừa nôn ra đấy.”

“Ngươi, ta… ọe…” Tiểu đạo sĩ mặt đen kia thật sự quá thanh thuần, người cũng như tên, vừa lừa đã mắc mưu, che miệng chạy vào bụi cỏ, nôn đến ào ào.

Thanh Phong bất đắc dĩ nhìn Lý Thanh Vân, lại an ủi vỗ lưng Thanh Thuần, nói: “Hắn lừa ngươi đấy, chè trong nồi không hề có dấu hiệu bị động vào, phần nước chè được hình thành từ tinh bột, vô cùng đều đặn hoàn chỉnh, không thể nào là nôn ra.”

Thanh Phong nói chưa dứt lời, sau khi nói xong, Thanh Thuần nôn luôn cả cơm buổi sáng.

Lý Thanh Vân thật vô tội đối diện với ánh mắt trách cứ của mọi người, giải thích: “Chỉ là một câu nói đùa thôi, ai biết hắn lại cứ tưởng thật. Thôi bỏ đi, đều là lỗi của ta.”

Nói xong, hắn chạy ra xa, bởi vì thứ Thanh Thuần nôn ra thật sự khó ngửi.

Em họ Dương Ngọc Nô cũng chạy theo hắn, vừa chạy vừa nói: “Chẳng phải tiểu đạo sĩ người ta chỉ trách anh một câu thôi sao, việc gì anh phải lấy cơm canh ghê tởm bọn họ chứ? Anh quá xấu.”

“He he, khá tốt…” Lý Thanh Vân khiêm tốn đáp lại một câu.

Bà Phó cũng bịt mũi, rời khỏi chỗ vừa rồi, đi dạo một vòng quanh di chỉ miểu Tiên Nữ. Thật ra cũng không có gì để nhìn xem, đầy đất là viên ngói tảng đá, tượng tiên nữ duy nhất đã sớm bị chôn vùi dưới đống đổ nát.

Lý Thanh Vân lưu lại cho bà Phó thời gian hồi ức, đợi đến khi mặt trời ngả về Tây, mấy người lại lên đường, chuẩn bị đi đến thăm đạo quan Vô Danh ở trên đỉnh núi.

Dọc theo đường đi Thanh Phong giới thiệu phong cảnh ven đường, có giác ngộ dẫn đường. còn tiểu đạo sĩ Thanh Thuần thì thường căm tức liếc nhìn Lý Thanh Vân, đi cực kỳ khó nhọc, thật sự giống như cô dâu nhỏ bị người ép buộc cả ngàn lần, đi hai bước thở gấp mấy hơi, đầu đầy mồ hôi, nhưng lại chịu đựng không nói mệt, càng không nhắc đến chuyện bị đói.

Lúc chạng vạng tối, cuối cùng đi đến đạo quan trên đỉnh núi.

Đạo quan không lớn, cửa cũng cực nhỏ, vốn tưởng rằng không có tấm biển, lại càng không có tên đạo quan. Thực tế hoàn toàn ngược lại, vài chữ thϊếp vàng to, rõ ràng viết bốn chữ đạo quan Vô Danh, nét bút phóng khoáng, cực kỳ xuất trần.

Lý Thanh Vân nhìn xem đến đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt cổ quái nhìn xem những người khác, phát hiện mọi người có vẻ mặt giống như mình, có trứng thì đau cả trứng, không có trứng thì thận đau.

Thằng cha đặt tên cho đạo quan này, rốt cuộc nhàm chán đến cỡ nào?

“Mời, vài vị khách quý, có lẽ sư phụ đã sớm ở trong đạo quan chờ đợi vài vị khách quý đến chơi.” Thanh Phong rất khách khí, đứng ở cửa, mời mấy người Lý Thanh Vân tiến vào.

Tôn Đại Kỳ không khách khí, đỡ bà Phó vào đạo quan, Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô theo sát đằng sau.

Cửa đạo quan không lớn, sân lại cực kỳ rộng mở, trong viện có sáu bảy tiểu đạo sĩ trẻ tuổi đang luyện quyền, trái phải là hai hàng hiên nhà, chính giữa là một đại điện, cung phụng Tam Thanh.

Ở cửa đại điện, một đạo sĩ trung niên đang ngồi, vẻ ngoài cực kỳ lôi thôi, chỉ mặc một cái quần, trên thân để trần cánh tay.

Ông ta vừa đốc xúc đệ tử luyện quyền vừa sao trà.

Tóc của ông ta vừa dài vừa loạn, tùy tiện vấn một búi tóc, râu trên mặt đã không biết có bao nhiêu ngày không cạo, giống như cỏ dại, mọc loạn cả lên.

Thời tiết này lấy đâu ra trà non nữa, Lý Thanh Vân không biết thằng cha này đang sao trà gì, từ xa nhìn lại, chỉ màu xanh biếc, lá trà cực kỳ già, lại có vài phần cảm giác mượt mà.

“Hả, lại có trà ngộ đạo?” Tôn Đại Kỳ khẽ kêu lên, có vài phần vui sướиɠ.

Lý Thanh Vân lại lắc đầu, trà này không phải là trà ngộ đạo trên đỉnh Vọng Tiên, trong tiểu không gian của mình có ba cây trà già, mười mấy cây trà non, gần như mỗi ngày đều nhìn thấy lá trà ngộ đạo, tuyệt đối sẽ không nhận sai.

Đạo sĩ lôi thôi nhìn thấy Tôn Đại Kỳ, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười to, chạy từ đằng sau nồi sắt sao trà ra, nghênh đón: “Ha ha, hóa ra thật sự là Tôn sư thúc, vài chục năm không gặp, phong thái vẫn như trước. Tiểu tử Huyền Ấn, bái kiến Tôn sư thúc.”

“Phong thái như trước chó má ấy, là gương mặt già này của ta không thay đổi đi.” Tôn Đại Kỳ cũng nở nụ cười, đá một cước lên trên mông đạo sĩ Huyền Ấn đến chào đón.

Huyền Ấn đạo trưởng cực kỳ phối hợp kêu ôi, giống như bị thương nặng.

“Ôi, không xong, trà trong nồi sắp khê…” Huyền Ấn đạo trưởng đột nhiên nhớ ra chuyện này, nhảy lên chạy về, chạy đến trước nồi, hai tay nhanh chóng sao trà trong nồi, vừa sao vừa đau lòng kêu to: “Hỏng rồi, đã ngửi thấy mùi khét! Ôi, cây trà hoang lá lớn của ta!”

Đoàn người Tôn Đại Kỳ và Lý Thanh Vân đã đi theo, Tôn Đại Kỳ kêu lên kỳ quái: “Nó không phải là trà ngộ đạo trên đỉnh Vọng Tiên sao? Sao lại thành trà hoang lá lớn chứ?”

“Tôn sư thúc, nếu như có thể nhận được một gốc trà ngộ đạo, ta nằm mơ đều có thể cười tỉnh. Bố tổ sư nhà nó chứ, lần đó đi ra ngoài rèn luyện, khi trở về đến cọng lông còn không thừa một sợi. Đây là trà hoang lá lớn ta tìm hai mươi mấy năm mới tìm được một cây, cắt phần nhọn của lá đi, có phải rất tròn không? Có bảy tám phần tương tự trà ngộ đạo đúng không? He he, tuy rằng hương vị kém xa, nhưng coi như đã nghiền!” Huyền Ấn đạo trưởng cười toét miệng, vô cùng đắc ý cười nói.

Thanh Phong đã sớm che kín mặt, cảm giác hành vi này của sư phụ thật sự không có giới hạn, làm giả còn có lý, còn con mẹ nó cảm thấy tự hào. Đây là trà ngộ đạo nhái, trừ bỏ dáng vẻ hơi giống ra, đâu hề dễ uống gì chứ? Đợi đến sau khi lá cây già rồi hái xuống, sao ra, trà pha vừa đắng vừa chát, thật sự không thể nuốt trôi, sư phụ lại coi nó như bảo bối, mỗi ngày trà không rời tay.

Quả nhiên, Huyền Ấn đạo trưởng nâng một bộ ấm trà bằng gốm sứ thô từ dưới chân lên, giống như làm ma pháp, lấy ra mấy cái chén nhỏ, định châm trà cho nhóm người Tôn Đại Kỳ, bà Phó.

“Nào nào, nếm thử trà hoang lá cây lớn do ta tự chế, các ngươi nhìn xem, lá trà pha ra cực kỳ mượt mà, có giống như một cá âm dương đang bơi lội ở trong nước không?” Huyền Ấn đạo trưởng nói xong, rót cho mỗi người một chén trà, thật khéo, trong mỗi một chén đều có một lá trà.

Lá trà giống như hình tròn được vẽ ra, chính là hoa văn chính ở giữa lá không cong, lại càng không giống với trà ngộ đạo, hoa văn chính ở giữa là một chữ S tiêu chuẩn, chia một lá trà ra thành hình dáng cá âm dương, hơn nữa hoa văn hai bên trái phải chữ S còn không giống nhau, sâu cạn có khác.

Lý Thanh Vân tò mò, muốn nếm thử xem lá trà này rốt cuộc mùi vị như thế nào, tương lai cũng tiện so sánh với trà ngộ đạo của mình.

Hắn mới nhấp một ngụm, suýt nữa nhổ ra, thật sự giống với trà già bình thường, vừa đắng vừa chát, nhìn màu nước trà lại có màu nâu sẫm, những trà xanh khác pha ra có nước màu xanh nhạt hoặc màu lục nhạt.

Cố nén mùi lạ, lại uống thêm vài ngụm, phát hiện trà này quá đậm, sau khi uống xong lập tức lên tinh thần, nói lên hàm lượng theobromine, alkaloid trong lá trà già này rất cao, rất nâng cao tinh thần.

Tôn Đại Kỳ lại không có tính tình tốt như vậy, chỉ uống một ngụm đã phun ra, mắng: “Trà ngộ đạo chó má, còn không bằng cả trà hoang bình thường, Tiểu Ấn Tử ngươi ấy, đã lớn tuổi như vậy rồi, còn giống như hồi nhỏ, cái gì đều thích bắt chước. Nhanh bố trí cho bọn ta vài gian phòng khách, không có tâm tình ở đây nhìn ngươi sao trà đểu gì hết.”

Đạo sĩ lôi thôi này cũng tính tình tốt, mắng thế nào đều không tức giận, nhưng thích trà như mạng, lúc nói chuyện, ánh mắt không hề rời khỏi chảo sắt sao trà: “Ha ha, đã quen, đã quen. Thanh Phong, mau bố trí cho đoàn người của Tôn sư tổ của ngươi phòng khách sạch sẽ nhất. Chờ ta sao xong chỗ trà dại lá lớn này, lại đến vấn an Tôn sư thúc.”

Lý Thanh Vân không để ý đến Tôn Đại Kỳ, hắn rất tò mò với sao trà, đặc biệt khi nhìn thấy trà hoang lá to sao ra lại co thành hình cầu nhr, cực kỳ giống viên thuốc, nhưng sau khi pha, lại là một lá tròn hoàn chỉnh. Kỹ thuật sao trà này còn phức tạp hơn cả Bích Loa Xuân, phải cẩn thận học tập, để chuẩn bị cho trà ngộ đạo mình trồng.